Chương 16: Bước đến bên Anh 1

Còn ông nội bước đi ra ngoài sân cắt lá tỉa cành, không quan tâm đến ông Diệp, bà nội thì quá đau lòng các con của bà không ai làm cho bà hài lòng và tin tưởng được.

Ông Diệp ngồi xuống sofa, hai chân dạng ra, tay đan lại với nhau và cười khẩy, bà nội bất ngờ hỏi:

Sao đây hôm nay anh muốn gì nữa đây? Nói đi. Tôi là mẹ anh, tôi sinh ra anh thì phải hiểu tính tình và tâm ý của anh rồi, bình thường chẳng bao giờ lếch thân đến đây.

Ông Diệp cười khoái chí, đưa tay sờ cằm và nói với giọng điệu lí nhí: :

Chậc! Chậc! Có phải nên nói cảm ơn ông trời cho con có được người mẹ tốt như vậy. Con thật hạnh phúc khi có mẹ là mẹ. Chỉ có mẹ là người hiểu con nhất, vậy con cũng không lòng vòng nữa chắc mẹ còn nhớ chuyện vài năm trước con nói với mẹ rồi, mẹ cho con đem đứa con ở ngoài về được không? Dù sao nó cũng là cháu mẹ, nó cũng mang họ Ngô.

Bà nội nhìn vẻ nghiêm nghị:

Không thể! Tuyệt đối không. Lần trước mẹ đã nói rất rõ rồi mà, Thái Hà đã biết việc này chưa? Nó mà biết thì sẽ lại làm ầm lên, sao cứ vài năm là con lại đề cập đến vấn đề này? Nhà này chưa đủ rắc rối hay sao? Nên mẹ sẽ không đồng ý và đừng mơ đến chuyện thừa kế gì ở đây.

Ông Diệp hỏi vẻ khẩn thiết và pha lẫn sự ngang tàng của ông :

Thái Hà không biết và cô ta cũng không cần thiết phải biết. Tại sao vậy mẹ? Thằng bé cũng đã hơn mười sáu tuổi rồi sao mẹ vẫn lạnh lùng sắc đá như vậy, tuy mẹ nó xuất thân hơi kém nhưng dù sao cũng đỡ hơn vợ chú ba, hay là mẹ sợ lại có người giành quyền lực con trai út của mẹ. Nó mới từng ấy tuổi thì làm gì được đâu. Bây giờ quyền hành thằng út nó điều quản hết rồi, cái gì mẹ cũng cho nó, còn con chỉ xin có chuyện này mà mẹ năm lần bảy lượt không đồng ý. Không lẽ sau này nó cũng không được viết tên trong gia tộc họ Ngô?

Bà nội giận dữ, cáu gắt, vẻ mặt sắc lạnh của bà khiến ông Bá Diệp có chút lặng người, bà dõng dạc tuyên bố rằng::

Đúng vậy! Con im đi, mẹ đã nói tất cả điều như cũ không thay đổi gì hết, trước đây không, bây giờ không và sau này cũng không. Bớt chuyện dùm mẹ đi. ngày xưa là tự con chọn lựa con đường này nên giờ không được phép hỏi đến vấn đề thừa kế cho con trai bên ngoài của con. Con về đi. Mới sáng ra đã quá nhiều phiền não cho mẹ.

Ông Diệp bất giác trầm ngâm, ngả ra sau, tâm trạng vẫn còn rất bực tức, còn bà nội thì nghe điện thoại:

À! Được, okay 3h chiều nay báo tôi kết quả.

Và ông Diệp đứng dậy bò đi.

Bà Lan Hương lại gọi điện thoại cho Lan Chi, trong lòng lo âu:

Cái con bé này, sao gọi mãi mà không nghe máy, không biết bây giờ nó như thế nào rồi. Quyết định này là đúng hay sai.

Sài Gòn có ánh nắng chiếu rọi qua rèm cửa, Tiếng chuông điện thoại reo…

Lan Chi còn đang nằm trên giường ngủ, tối qua trằn trọc cả đêm nên cô dậy muộn, phòng của Lan Chi đang nằm có cửa sổ, từng ánh nắng chiếu rọi qua tấm màn màu trắng xanh có hoa văn rất đẹp nhưng nó lại làm cô chói mắt, mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại để dưới gối, chiếc điện thoại mới nhất của năm 2012. Thấy số mẹ gọi Lan Chi bật dậy:

Alô, con nghe nè mẹ.

Bên kia bà Lan Hương lo lắng nhưng sợ bị phát hiện nên nói chuyện thì thầm:

Nè con không sao chứ, hai ngày nay mẹ gọi con không được. Tin tức con trên báo chí rất nhiều đó. Cẩn thận nha.

Cười vui vẻ:

Mẹ yên tâm đi con không sao, mà cả nhà thế nào rồi mẹ.

Bà Lan Hương thở dài:

Còn thế nào được nữa, hôm đó con bỏ đi, trong nhà lộn xộn bát nháo, nhà bác Trịnh Viễn từ Sài Gòn xuống tới không gặp được con thì đi về trong lòng đầy căm phẫn, bà nội con thì ngất đi, ba con thì đóng cửa trong phòng tranh nên không hay biết gì. Còn các cô chú bác của con thì con biết họ nói ra nói vào như thế nào rồi.

Lan Chi lặng im nghe mẹ nói và hỏi lại mẹ:

Con xin lỗi mẹ.

Bà Lan Hương thở nhẹ và giọng nói dịu dàng:

Uh, con gái con nên sống một cuộc sống riêng con đi, mẹ sẽ bảo vệ con, bà nội con đang sai người tìm bắt con về đó, ông nội con thì đang bực nên không ai dám nói gì hết. Ông nội con thì lục tung cả thành phố để tìm con hai ngày nay và đang chuẩn bị tìm hết tất cả các nơi có thể, còn con ở đó cẩn thận nhé.

Bà Lan Hương chỉ nói đến đó, Lan Chi lại thấy quá nhiều áp lực cho gia đình họ Ngô:

Nhà mình có quá nhiều áp lực khiến con không thở nổi nên mẹ để cho con tự do một thời gian nha, mẹ đừng gọi cho con. Con sẽ thay đổi hết tất cả thông tin cá nhân. Còn mẹ nữa đừng làm việc quá sức, con vẫn hiểu mẹ và con biết tất cả những gì mẹ đang làm. con đã nhìn thấu từ lâu nhưng mà mẹ à con khuyên mẹ, cái đó chỉ là những thứ hư ảo mẹ nên quan tâm ba một chút. Ba thật sự rất cô đơn. Mẹ lạnh nhạt với ba suốt nhiều năm như vậy khiến cho ba con...rất là…

Cắt ngang lời con gái, bà cố gắng giải thích nhưng không thể nói rõ vì sao:

Mẹ biết rồi! Mẹ cũng không muốn như vậy đâu nhưng mà…thôi chỉ là con sẽ không hiểu được đâu, chuyện người lớn có những vấn đề không phải nói vài câu là giải quyết được nên con đừng quá bận tâm về ba mẹ. Con đó nhớ giữ gìn sức khỏe. Mẹ sẽ theo bước con, có gì phải báo mẹ ngay lập tức nhé. Thiếu tiền cứ nói với mẹ.

Lan Chi cười trong điện thoại:

Mẹ ơi tạm thời con sẽ không liên lạc với mẹ, để không ai tìm ra con, khi nào con nhớ mẹ con sẽ chủ động gọi cho mẹ, Con chào mẹ!

Cúp máy xong mẹ của Lan Chi thì nhắm mắt thở dài:

Lan Chi à, con sẽ không thể thay đổi được gì đâu và cũng không thể hiểu được những gì mà mẹ chịu đựng để bảo vệ con, xin lỗi con! Hiện tại mẹ không thể nào nói cho con biết được sự thật.