Chương 2: Hủy Hôn Chạy Trốn 2

Cô nhìn đồng hồ trên tay mình lộ rõ vẻ lo lắng, không có đủ thời gian để suy nghĩ nhiều, cuối cùng cô thấy một chú xe ôm trung niên dáng vẻ ông xem ra cũng là một người tốt. Người đàn ông đang chạy chiếc xe cũng không phải tốt lành gì nhưng bây giờ không có lựa chọn nào khác, đành ngậm ngùi đưa tay ra, cô ngoắt ông lại rồi đưa ra năm trăm ngàn nói:

Chú chở con đến bến xe XX với ạ.

Sao con trả cho chú nhiều vậy. Từ đây đến đó lấy con 50 ngàn thôi.

Chú cứ lấy đi, chú đừng nói nữa, cứ chạy đi con đang gấp.

Chú xe ôm gật đầu cô leo lên xe ôm cà tàng đi thẳng không dám quay đầu lại.

Khu biệt thự Ngô Thụy là một nơi khá rộng, gia thế nhà họ Ngô rất lớn, xung quanh toàn là gia sản của Ngô Thụy, phải đi một quãng khá xa, trên xe vừa đi vừa ngó lại đằng sau, lo lắng không yên. Ông chú xe ôm, nhìn kính hậu cảm thấy cô đang không ổn:

Con gái, con đang chạy trốn ai à? Có ai theo đằng sau phải không?

Dạ không! Cười hề hề cho qua chuyện.

Chú thấy con cứ ngoáy lại đằng sau, có ai theo dõi làm chuyện xấu với con à? con muốn chú giúp con không?

Lan Chi gật đầu:

Dạ vậy chú làm ơn chạy nhanh nhanh được không? Thật tình là con đang bị đám người xấu đuổi bắt!

Ông chú xe ôm hào hiệp:

Được chứ! Bọn xấu bây giờ hay thấy con gái đẹp là cướp hϊếp gϊếŧ. Vậy con ngồi cho chắc, chiếc xe này nó hơi cũ kỹ nhưng yên tâm chú sẽ cố gắng giúp con chạy thoát đám người xấu. Ngày còn trẻ chú cũng chạy xe đua đấy. Tin không?

Dạ dạ!

Nói xong ông ấy chạy vèo vèo mất hút, đám vệ sĩ từ lâu đã mất dấu cô nhưng không hề bỏ cuộc, bọn chúng đã bao vây các bến xe và hung hăng tìm kiếm trên các con đường cô có thể đi qua.

15 phút sau. Ngay một góc đường,

Có một ánh nhìn sâu thẳm sắc bén, đôi mắt hướng về phía Lan Chi mất hút sau làn khói của chiếc xe tồi tàn kia. Anh ta lặng lẽ nghĩ thầm, ý vị sâu xa, sau đó bảo với tên đàn em:

Thú vị! Quá thú vị.

Cậu chủ thú vị gì ạ?

Lắc đầu và lạnh lùng nói:

Cậu đi về Sài Gòn trước đi, tôi có việc phải làm.

Tên vệ sĩ cung kính nhìn anh sau đó cung kính:

Cậu chủ định theo cô ta sao? Cậu chủ nên làm chuyện chính trước.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo kính đen che nửa gương mặt dáng vẻ thần bí, giọng điệu lạnh nhạt:

Bớt hỏi mấy điều không nên hỏi đi. Phóng viên báo chí vẫn đang ở Ngô Thụy chứ?

Vâng đầy đủ cả. Lần này sẽ có nhiều kịch hay xem đấy. Tôi làm việc cậu chủ cứ yên tâm đi ạ.

Cậu mau chóng về Sài Gòn chuẩn bị theo lời dặn dò của tôi đi.

Người đàn ông nói nhỏ bên tai người trợ lý, nói xong anh hỏi ”làm sạch sẽ một chút! nhớ rồi chứ?”, tên vệ sĩ có vẻ hơi không hiểu tại sao cậu chủ mình giao cho mình một nhiệm vụ kỳ quái như vậy nhưng không dám hỏi nhiều gật đầu rồi lái xe đi thẳng.

Lúc này đang bước lên xe, cô gái chọn một góc xa để giảm sức tồn tại của mình. Một người đàn ông trông dáng vẻ bí ẩn cũng từ từ bước lên xe, trên người áo khoác da nâu, quần jean màu xanh, bên trong một chiếc áo thun màu trắng, thân người anh lướt nhẹ qua cô như một cơn gió, mùi hương nam tính có chút dịu dàng pha lẫn hơi thở lạnh lùng đầy sát khí, trong lòng cô cảm thấy có gì đó không thể hiểu rõ, bước chân của anh ta từ từ đi thằng về phía cô làm cô có chút nghi hoặc và thật trùng hợp anh ta lựa chọn chỗ ngồi gần cô, anh ta âm thầm quan sát cô bằng một chiếc kính râm, suốt thời gian đó anh ta chỉ im lặng và đội chiếc nón lưỡi trai màu trắng phủ ngang tầm mắt, không nhìn rõ mặt nên Lan Chi cũng không quan tâm nhiều.