Chương 37: Một hạt đậu ma đang hình thành.

Đôi khi cô ghen tị với Lan Chi, cô ấy có tất cả, còn cô phải giành giật hoặc làm lụng vất vả mới có được thứ cô muốn.

Nhưng đó chỉ là lòng ghen tị nhất thời, cô hứa với lòng là sẽ thành tâm đối đãi với Lan Chi, không màng danh lợi, bởi Lan Chi luôn xem cô là chị em tốt.

Nhưng rồi mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đó, vì cuộc gặp ngày hôm nay dù vô tình hay hữu ý thì Bách Lâm cũng để lại vấn vương cho Uyển Nhi không tài nào thoát được.

Cô nghĩ thầm:

Sao anh ta lại tức giận? Chuyện gì đây. Đàn ông nhỏ mọn à!

Cô nàng lắc đầu rồi đi ra khỏi buổi lễ, chạy ra ngoài giữa một trưa Sài Gòn nắng nóng cháy da kẹt xe và đông người qua lại.

Trở lại với tòa nhà của Trịnh Gia,

ông Trịnh Viễn đang nói chuyện với ông Quang Đại về chuyện giao ước đôi bên qua điện thoại:

Này anh hai Đại, tôi gọi một tiếng anh hai Đại là còn nể mặt anh, còn về việc cô cháu gái của ông? Thế nào rồi? Tôi không có kiên nhẫn chờ ông giải thích mấy cái lý do vớ vẩn đâu.

Ông Quang Đại vốn người trầm bổng, giọng nói nghiêm nghị:

Ông bạn của tôi ơi, sự việc này xảy không ai muốn, ngay cả tôi vẫn chưa tìm ra con bé để thực hiện lời giao ước đó của chúng ta, nhưng tôi sẽ bù lại cho ông bằng một dự án sân Golf ở Đô Thành.

Lão thái gia nhà họ Trịnh luôn nghĩ đến lợi ích, cười nhẹ trong điện thoại:

Gì chứ! Đừng tưởng một dự án cỏn con đó thì...có thể khiến tôi hài lòng. Tôi….ông biết rồi đó, không dễ đàm phán như vậy đâu.

Ông Quang Địa nhếch môi cười khẩy:

Ấy ông đừng vội, nó có liên quan đến rất nhiều điều mà ông đang muốn khai thác đấy. Có muốn nghe một chút không?

Ý ông là…[cười nhếch mép, suy nghĩ thủ đoạn của lão cáo già kia] Dễ dàng cho tôi khu đất đó sao anh hai Đại? Ông không đùa tôi đấy chứ?

Đúng vậy, không đùa một chút nào, nên ông đừng vội trách tôi. Tất cả mọi thứ sẽ như cũ sau khi tôi tìm được con bé. Còn bây giờ mong ông kiên nhẫn cho tôi chút thời gian để xử lý.

Được thôi, tôi đành chờ ông vậy.

Cúp máy ông Trịnh Viễn nhíu mày đâm chiêu, tiếng gõ cửa phòng:

Cốc! Cốc !

Vào đi.

Khôi Nguyên bước vào chảo hỏi ông nội mình một cách khép nép:

Ông cho gọi cháu có chuyện gì hả!

Vẻ mặt giận dữ của ông, chìa bộ hình của anh đi chơi cùng cộng đồng LGBT và bạn trai của anh:

Cháu xem việc tốt cháu làm. Đến khi nào cháu mới chấm dứt mấy việc này hả?

Nhìn hình mà Khôi Nguyên chỉ im lặng, ngồi xuống sofa và đan tay vào nhau;

Đến khi nào ông mới cho cháu được tự do? Cháu cũng là con người không phải đồ vật mà ông cứ sắp đặt cháu hết chỗ này rồi đến chỗ khác.

Ông Trịnh Viễn cười nhạt:

Chỉ khi nào cháu cưới con bé Lan Chi đó. Cưới xong thì cháu muốn làm gì thì làm.

Khôi Nguyên nhăn nhó, cau mày:

Ông à, không phải vấn đề là cháu có cưới hay không cưới cô ấy, quan trọng là cháu không thể yêu cô ấy cũng như cô ấy cũng vậy. Hôn nhân phải dựa trên tình yêu và sự tự nguyện. Thế giới của con….ông cũng biết mà! Cháu không thích phụ nữ, cháu lấy cô ấy về chỉ để đau khổ cho cả hai mà thôi.

Dáng ngồi uy nghiêm nhìn thẳng vào cậu cháu trai giọng ông đanh lại:

Ông không cần biết thế giới vô lý gì đó của cháu, chủ nghĩa tự do gì đó của cháu, tình yêu là cái gì chứ, quan trọng hơn lợi ích của gia đình không? cháu suy nghĩ như thế nào thì mặc kệ, tóm lại ngày nào cháu chưa kết hôn, chưa làm tròn nghĩa vụ với gia đình ta thì cháu đừng có mong muốn sống cuộc đời như cháu mong muốn. Hiểu chưa? Nếu còn cãi lời ta thì hậu quả tự gánh lấy. Cháu muốn cái tên trong ảnh đó biến mất luôn thì cháu thử chống đối ta xem.

Ông à! Cháu...cháu sẽ nghe lời ông. Ông không được đυ.ng đến câu ta.

Ra ngoài đi. Cháu ngoan ngoãn thì cậu ta được an toàn, cháu đừng đυ.ng vào giới hạn của ông.