Chương 5: Sự trầm luân không lối thoát 1

Trở lại trên chuyến xe, thời gian vẫn chầm chậm trôi qua, chiếc xe vẫn đang từng bước lăn bánh về phía trước.

Vẫn có một đôi mắt sắc lạnh đang lặng lẽ nhìn cô gái đang nhắm mắt kia, anh ta tuyệt nhiên không nói lời nào, giữa họ không có giao tiếp, không có thân thiết nhưng dường như trong lòng anh ta có một chút phức tạp chính mình không hiểu rõ.

Anh kéo mũ xuống tiếp tục im lặng, che đi gương mặt tuấn tú, thân thể anh cường tráng vạm vỡ nhìn chung là một người có thể bảo vệ người khác nhưng mà cũng là một người đầy nguy hiểm, dáng vẻ sang trọng toát ra hơi thở lạnh lùng đáng sợ.

Bên ngoài anh ta đẹp như một thiên sứ nhưng trái tim lại cất giấu một linh hồn ác quỷ đầy tội lỗi và đau khổ.

Bên ngoài trời lại bất chợt lất phất những cơn mưa rào khơi gợi cho lòng người càng buốt giá xót xa hơn.

Trong xe bác tài xế mũm mĩm vui tính nhưng lại thích nghe thể loại nhạc sầu muộn tha thiết và rất tình cảm của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cái dòng nhạc mà chỉ có những người trải qua thăng trầm mới có thể cảm nhận được tình ý sâu sắc của lời nhạc ấy

“Bao nhiêu năm rồi còn mãi đi đâu, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.

Và đúng là đi đâu cho đời mỏi mệt thật, rồi cô sẽ đi đâu và về đâu.

Và chuyến xe này nó được Lan Chi gọi là chuyến xe bước ngoặt cuộc đời.

Đằng sau kẻ xa lạ kia vẫn chưa rời mắt khỏi Lan Chi, anh vẫn thản nhiên khoanh tay ngã ra sau ghế, trên mặt không có ý cười, vẫn lạnh lùng còn có chút bí ẩn, cặp kính kia che khuất đôi mắt khát máu của anh, đôi mắt đó chưa từng có một thân ảnh nào, anh ta ngồi lặng lẽ quan sát, dường như anh ta chưa bao giờ buông tha cho cô, anh ta nhìn cô tuy ánh mắt đó lạnh lùng nhưng cũng đầy khao khát, anh ta đang trầm tư điều gì, anh ta khao khát điều gì? ánh mắt ấy quá sắc bén đã đặt nhiều mưu tính vào người Lan Chi.

Nhưng mà Lan Chi lại không để tâm, không nghĩ rằng những ngày dài tháng rộng sau này mình sẽ phải đối mặt với những chuyện đau thương nhiều hơn so với tưởng tượng.

Vài giờ sau,...

Trong suốt đoạn đường trên xe cô không hề nghĩ ra rằng người ngồi gần cô là một người rất nguy hiểm và là một người cũ đã quên của cô.

Cô vừa bước xuống hắn cũng bước xuống và nhanh chóng đội mũ sụp xuống, cố tình đi nhanh đυ.ng vào vai cô, Lan Chi định mắng anh ta vài câu nhưng rất nhanh sau đó người đàn ông lẩn khuất trong dòng người và nhắn một tin nhắn cho cấp dưới, Lan Chi cảm giác hơi đau nhìn quanh lại không thấy ai.

Cùng thời điểm đó tại một câu lạc bộ thể hình sang trọng có hai chàng trai vui vẻ đi ra, một người mặc đồ đen dáng vẻ hào hoa và một người mặc đồ đỏ phong thái thoải mái, hai anh chàng đẹp trai soái khí, thần thái quá là ưu tú, chàng thanh niên mặc đồ đen kia chính là một phần bi kịch của Lan Chi trong số mệnh của mình, Nguyên Phong và anh bạn Hoài Nam của mình bước ra đi đến bãi đỗ xe, Hoài Nam vui vẻ bá vai rủ rê Nguyên Phong đi uông bia, thói quen của những doanh nhân thành đạt, không bia rượu thì đi bar club giải trí:

Nguyên Phong! Đi làm vài chai bia không? Tâm sự một chút đi.

Nguyên Phong lắc đầu, trong lòng anh hôm nay có vẻ sốt sắng anh cũng không hiểu tại sao, và khước từ anh bạn thân một cách rất hóm hỉnh:

Hoài Nam! Cậu phải để cho tôi đi hẹn hò chứ, suốt ngày cậu bám vào tôi như sam thế. Vậy làm sao mà tôi đi tán tỉnh em nào được. Không khéo…tôi bị đồn này kia với cậu là không ổn lắm đâu.

Hoài Nam đắc ý cười to lên:

Ái chà! Thôi được rồi,.. được lắm anh bạn, tôi tha cho cậu. Đi mà hẹn hò đi, ấy... mà hẹn hò gì giờ này thế, nè...cậu...không phải cậu định làm gì đó chứ.

Nguyên Phong đá mắt với Hoài Nam sau đó chuẩn bị vào trong xe nói vọng ra, đưa tay ra chào bạn mình:

Thôi nào, đùa cậu chút thôi, tôi có việc nên không đi uống với cậu được. Hẹn cậu cuối tuần sau. Tạm biệt!

Hoài Nam vẫy tay, mà trong lòng suy nghĩ:

Tạm biệt! Hôm nay cậu ấy bị cái gì mà đi gấp vậy không biết.

Nguyên Phong lên xe rồi phóng xe đi thẳng, bật nhạc nghe những giai điệu quen thuộc của anh và người yêu cũ để thư giãn cũng là để nhắc nhở bản thân sống tốt và hạnh phúc để chờ cô ấy quay lại nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi, cô ấy sẽ không thể nào quay lại được nữa, anh cất nỗi buồn vào trong lòng mình, nhìn thoáng qua gương mặt ưu tú của anh có thể cảm nhận anh là một người rất sống tình cảm, anh vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước thỉnh thoảng lại trầm tư ngón tay gõ vào vô lăng.