Chương 92

Ngày hôm sau,

Trong một quán cà phê tĩnh lặng, quán cà phê được bày trí rất tao nhã và yên ắng, tiếng nhạc không lời du dương, Ngọc Diệp ngồi sát cửa sổ và nhìn ra ngoài. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng, mặc đầm hoa, tay chống cằm và đôi mắt mơ màng nhìn về phía xa.

Lúc này Nguyên Bảo bước vào, anh vẫn tư thế thoải mái với trang phục quần tây đen áo sơ mi trắng, giày tây, đúng chất của một giảng viên, thân hình anh cũng ưu tú không kém Nguyên Phong, mái tóc đen chải gọn gàng, nhưng anh rất trầm tĩnh ít nói hay nói đúng hơn là lặng lẽ ẩn mình và nếu trong đám đông anh khó mà nổi bật.

Chính vì điều này, Ngọc Diệp không hề để anh vào mắt của mình dù bảy năm trước hay bây giờ cô nghĩ anh như một người hùng thầm lặng bảo vệ cô, cô là một người có mắt nhìn trên cao, cô chỉ thích những người ưu tú, nổi bật, không thích những người thầm lặng, ẩn mình.

Đó là lý do người cô muốn sánh bước là Nguyên Phong.

Nguyên Bảo từ tốn bước đến trước mặt chào Ngọc Diệp bằng giọng nói trìu mến, anh luôn là một người ấm áp như gió xuân:

Em đợi anh có lâu không? Xin lỗi em vì sáng nay kẹt xe quá!

Ngọc Diệp lắc đầu:

Không sao đâu. Tại em đến sớm. Anh uống gì gọi đi!

Phục vụ đứng chờ, anh gọi:

Một Capuchino nóng. Cảm ơn.

Phục vụ đi, anh quay qua cười nhẹ nhàng hỏi han:

Hôm nay nhìn em rất xinh đẹp! Rất nữ tính! Khác dáng vẻ mọi ngày. Em đang muốn thay đổi hình ảnh hả?

Cảm ơn anh! Hôm nay thay đổi một chút, do tâm tình có chút phức tạp.

À! Em khách sáo làm gì chứ! Chúng ta quen biết nhiều năm, lần này em hẹn anh ra có phải có chuyện gì muốn nói không?

Ngọc Diệp khuấy ly cà phê sữa của mình và thở dài:

Anh nghĩ em và anh Nguyên Phong có cơ hội không?

Nguyên Bảo dù dặn lòng sẽ tác hợp cho hai người, nhưng vừa nghe Ngọc Diệp nói như vậy anh cảm thấy hơi nhói trong tim, nhưng anh lại hỏi ngược lại cô:

Sao em hỏi như vậy? Em không có tự tin à?

Ngọc Diệp im lặng, Nguyên Bảo nhìn phục vụ đạt ly cà phê xuống, cảm ơn và sau đó nói với Ngọc Diệp:

Em nhìn ly capuchino này đi. Em thấy nó đẹp không?

Ngọc Diệp cười:

Vẽ hình chiếc lá rất đẹp.

Nguyên Bảo gật đầu:

Đúng! Nó rất đẹp cho đến khi anh dùng muỗng khuấy nó lên. Nó đã trở thành một ly cà phê xấu xí, nhưng uống vào lại ngon. Vị nhàn nhạt thanh thanh pha lẫn đắng đắng, mùi thơm cà phê Ý rất tuyệt.

Ngọc Diệp nhìn anh rồi hỏi:

Ý anh là?...

Nguyên Bảo cười:

Ly cà phê này như đạo lý trong tình yêu, ban đầu thì rất đẹp nhưng có lúc chúng ta cũng phải chịu một tác động của ngoại lực nào đó, rồi sau đó nữa chúng ta sẽ tận hưởng đầy đủ những cung bậc cảm xúc sóng gió ngọt, bùi, đắng, cay. Sau cùng chúng ta sẽ có được hạnh phúc thuộc về chúng ta. Hạnh phúc do mình tạo ra, không phải ép buộc lựa chọn theo ý muốn của người khác hoặc miễn cưỡng trong tình yêu là điều đau khổ. Em và Nguyên Phong điều có sự lựa chọn riêng mình, cơ hội là do mình tạo ra và giữ lấy. Em đang thiếu lòng tin với bản thân nhiều như vậy à?

Ngọc Diệp sửng sốt khi nghe Nguyên Bảo nói, cô hỏi lại anh:

Vậy còn anh thì sao? Nếu anh là em thì anh sẽ làm gì?

Nguyên Bảo uống ngụm cà phê:

Hạnh phúc của em là hạnh phúc của anh. Em vui anh sẽ vui. Từ lâu anh hiểu rằng cho dù có cố chấp bên em thì em cũng không chấp nhận anh. Cho nên anh sẽ luôn ở đằng sau cổ vũ em, em buồn có thể tìm anh. Thật ra anh cũng hy vọng nếu em không hạnh phúc có thể tìm anh làm chỗ dựa. Anh không thể cùng em đi bên cạnh nhau vậy thì anh sẽ luôn ở đằng sau chờ em quay đầu.

Ngọc Diệp buồn bã nhìn anh:

Anh định như vậy mãi sao? Anh biết là em sẽ không dừng lại mà.

Cũng không hẳn! Đâu ai nói trước được cái gì ở tương lai. Nhưng ít nhất bây giờ là vậy.

Ngọc Diệp thấy tim mình tự nhiên khó chịu, sao những lời thâm tình như vậy không phải là Nguyên Phong nói ra.

Cô cố chấp đợi anh từ những này còn nhỏ nhưng mà Nguyên Phong luôn xa cách với cô.

Trước mặt cô là người yêu cô nhiều năm như vậy nhưng cô không hề rung động chỉ có áy náy và khó chịu. Cô thấy chuyện tình cảm cũng quá là trêu chọc người ta. Nhưng biết làm sao. Cô vẫn yêu Nguyên Phong, cô có thể cảm động trước Nguyên Bảo, nhưng tuyệt đối phải ở bên cạnh Nguyên Phong. Cô mỉm cười:

Em không thiếu lòng tin. Em cần sự ủng hộ. Thật may mắn anh ủng hộ em.

Người con gái này cũng quá tàn nhẫn đi, cô đã không yêu anh nhưng hành hạ anh bằng cách này, lúc cần anh thì tìm đến anh, vẻ mặt đau lòng như van xin anh hãy giúp cô đến với người đàn ông khác mà người đó là em trai anh.

Ôi định mệnh thật là khiến người ta bất ngờ.

Nhưng tình yêu mà ai có thể ngăn cản.

Nguyên Bảo cũng không phải là người dễ buông bỏ, chỉ có điều trong tình yêu anh luôn đứng sau, anh không tranh giành, cũng là một loại cố chấp đến ngược đãi bản thân, bản thân đã có nhiều tổn thương rất sâu nhưng anh lại cam chịu không trách ai chỉ trách bản thân mình.

Anh cũng lại là một kẻ si tình đến hết thuốc chữa. Cũng vì yêu mà lặng lẽ đợi chờ người quay đầu, Nguyên Bảo rất hiểu rõ rằng ngày cô gái này quay đầu chạy đến trong vòng tay của anh là không thể nào, sẽ không bao giờ có ngày đó, anh rất hiểu rõ Ngọc Diệp, cho nên anh không ồn ào, không tự mình đa tình nữa nhưng tuyệt đối anh phải ủng hộ cô.

Nguyên Bảo nói thêm:

Em yên tâm! Anh sẽ giúp em kéo gần em và Nguyên Phong hơn, nhưng em biết tính nó rồi. Đừng ép nó quá phản tác dụng.

Ngọc Diệp lắc đầu:

Em hiếu! Em chờ được. Anh để ý anh ấy giúp em nhé. Em sợ bị người ta cướp mất.

Nguyên Bảo cười và vỗ vào tay của Ngọc Diệp:

Yên tâm đi. Gia đình anh có vẻ thích em. Nên em đừng lo, về Nguyên Phong anh sẽ để ý.