Chương 94

Lan Chi đang cảm giác lạnh lẽo sau lưng, một người đàn ông đeo khẩu trang, toàn bộ tỏa ra sát khí lạnh lẽo, dưới cặp mắt kính là anh mắt sắc bén nhìn chằm vào cô.

Cô có dự cảm không yên hơi dè dặt trong lòng suy nghĩ có điều gì hơi bất thường nên bước qua kế Thế Tâm, hơi thở có chút hồi hộp nhưng nhanh chóng được kìm nén, thang máy từ từ đi xuống, Thế Tâm cũng chú ý Lan Chi có gì đó lạ lùng nhưng không nghĩ tới chuyện gặp nguy hiểm gì.

Tiếng “Ting” thang máy mở cửa ra, Lan Chi nói với Thế Tâm:

Em vào toilet một chút, anh lấy xe đợi em ở cửa nha, à mà anh có nón bảo hiểm?

Thế Tâm cười:

Có rối em đừng lo mấy cái vớ vẩn này. Chuẩn bị sẵn sàng.

Lan Chi cười chọc lại:

Hằng ngày hay chở con gái lắm hay sao mà lúc nào cũng có sẵn thế?

Thế Tâm cười:

Ừ! Chắc có nhiều cô gái lắm hahaha.

Lan Chi xoay người bước vào toilet, không gian toilet vắng lặng, có tiếng bước chân chầm chậm, Lan Chi cảm nhận có người ở phía sau mình, chưa kịp chạy đi thì bị người đàn ông đó bước thẳng đến, hành động rất nhanh chóng, chớp nhoáng đâm vào bụng cô một nhát dù có chút võ phòng thân cũng không thể tránh được, Lan Chi cảm thấy trời đất quay cuồng chưa kịp phản đòn gì thì đã nằm bẹp, nơi toilet hôm nay hơi vắng không một bóng người, chỗ toilet lại không có camera, Lan Chi định la hét lên và chống trả nhưng mà cô bị ghim sâu quá đau quá ko nói nổi chiếc áo trắng dính đầy máu, cô ngã xuống, tên đàn ông đó trên người mặc đồ đen, đeo khẩu trang, đeo kính đen, thân hình vô cùng cao to, anh ta nhanh chóng đi theo lối thoát hiểm đi mất, cả quá trình chỉ mất hai phút.

Một cô gái bước vô hét lên:

Á! Có người bị đâm. Ghê quá!

Thế Tâm lúc này thấy người bu đông trong tòa nhà, vứt xe bên ngoài chạy vào trong tòa nhà, gương mặt anh hoảng hốt.

Hai tên sát thủ lẩn khuất trong dòng người chạy mất.

Khung cảnh bắt đầu hỗn loạn, ồn ào, tiếng còi xe cảnh sát và xe cấp cứu rền vang, phóng viên báo pháp luật, công an và các tòa soạn báo thay phiên nhau chụp hình. Jack và Thế Tâm chạy đến bên cô đỡ phần đầu cô vỗ vào mặt cô nhưng cô không có phản ứng.

Lan Chi nằm đó, ngất xỉu và sau đó cô chìm sâu vào giấc ngủ đến khi ý thức được mình đang nghe được tiếng nói, tiếng ồn bên cạnh.

Một lần nữa nằm trong bệnh viện, vết thương đang đau âm ĩ. Cô sợ hãi mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, một căn phòng trắng xóa đầy mùi khử trùng khó chịu đến buồn nôn.

Là ai? Ai muốn gϊếŧ cô? Sau đó Cô đang muốn mở mắt thêm lần nữa để nhìn rõ hơn nhưng lại không thể mở mắt ra được có lẽ vì vết thương quá sâu cô lại chìm vào giấc ngủ. Tiếng nói của Jack vang vọng vào tai cô có phần mơ hồ, có lẽ đang nói chuyện với công an về chuyện này:

Chúng tôi sẽ chờ cô ấy tỉnh lại mới có thể cung cấp thông tin được. Hiện giờ cô ấy mới được cấp cứu xong.

Cô bất lực tiếp tục ngủ thϊếp đi. Mọi người đang lo lắng cho cô và có chút sợ hãi. Thế Tâm đứng bên ngoài, miệng cứ thổi hắt hơi và gọi điện thoại:

Em trai! Giúp anh một chút việc. Tối nay gặp anh.

Cúp máy. Jack nhìn sau đó không nói gì nữa.

Một người đàn ông trong phòng tối hét lên:

Cái gì? “Bốp”....

Điện thoại vỡ tan…