Chương 14: Về vàng anh 1

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Trong núi sâu, có Tiểu Hoàng Anh biến thành mỹ mạo thiếu niên, mặc một thân y phục vàng nhạt xuống núi.

Lúc y vẫn là một con chim, thích đi nghe tiên sinh kể các loại chuyện xưa. Hiện giờ hóa thành hình người, nhất định phải đi mua nhiều thoại bản, đọc cho đã ghiền.

Hiện tại, Tiểu Hoàng Anh đứng trước cửa thư điếm(cửa hàng/hiệu sách), vẻ mặt do dự.

Lão bản thấy thiếu niên do dự đứng, đến gần đón tiếp. Truyện moe edit chỉ đăng tại tieungoclau.wordpress.com

“Vị khách quan này, ngài muốn mua sách phải không?”

Tiểu Hoàng Anh nhìn xuống dưới, thần sắc do dự, như cũ không dám vào cửa.

Lão bản theo ánh mắt y nhìn qua, thấy hai con mèo béo một cam một trắng nằm trước cửa.

Chẳng lẽ là… Thiếu niên thanh tú này sợ mèo của hắn?

Lúc Tiểu Hoàng Anh còn nhỏ, thiếu chút nữa chết dưới miệng mèo, điều này để lại bóng ma tâm lý không thể phai mờ cho y.

Cho dù hiện tại đã hóa thành hình người, nhìn thấy mèo vẫn phát run như cũ.

Nhưng thư điếm là tiểu thoại bản y tha thiết ước mơ nha!

Tiểu Hoàng Anh cắn răng, hạ quyết tâm: Nếu bạn không đọc ở wp của moe tức là ủng hộ trang ăn cắp.

“Lão bản, ngươi có thể cho ta giữ chặt tay áo của ngươi không?”

Lão bản mỉm cười gật đầu.

Trong nội tâm, đã sắp bị bộ dáng Tiểu Hoàng Anh đáng thương đáng yêu phá huỷ. Đừng nói là giữ tay áo, cắt tay áo hắn cũng có thể đáp ứng.

Tiểu Hoàng Anh tránh phía sau lão bản, giữ chặt tay áo đối phương, thật cẩn thận đi tới phía trước.

Quất miêu vốn lười biếng phơi nắng, lập tức mở to mắt, nhanh chóng bổ nhào tới dưới chân Tiểu Hoàng Anh.

Một đoàn lông xù cọ chân, y Chị cảm thấy da gà cả người đều nổi lên. Nước mắt như hồng thủy vỡ đê, đổ xuống. Vui lòng không tăng view cho bọn reup.

Đột nhiên, dưới chân Tiểu Hoàng Anh mềm nhũn, ngã vào ngực lão bản.

Y giữ chặt tay áo hắn, giọng phá lệ đáng thương, “Mau, mau cứu ta…”

Thư điếm lão bản bị mắt y chứa nước mà nhìn, cảm giác tâm mình đều phải tan ra.

Thế gian này, như thế nào sẽ có nam hài tử đáng yêu như vậy.

Cuối cùng, người làm ôm “Chiêu Tài” và “Tiến Bảo” vào trong.

Đúng vậy, tên vui tai như thế, chính là tên của hai con mèo béo đó.

Đến thư điếm mua sách trừ bỏ thư sinh, rất nhiều khách hàng khác là tiểu thư nhà giàu. Các nàng có tiền lại nhàn, ra tay còn rộng rãi, một khi mua liền mua một đống.

Cho nên, vì hấp dẫn lực chú ý của các tiểu cô nương, lão bản mua hai con mèo tính tình dịu ngoan mời chào khách hàng.

Hắn vì quyết đoán anh minh của mình mà vui sướиɠ không thôi. Hai con mèo béo này không chỉ gọi tới một đám cô nương mua sách, còn làm chính mình có phúc lợi được đáng yêu thiếu niên nhung nhớ.

Ân, quyết định tối nay nấu canh cá cho hai con mèo béo ăn. Hãy đọc ở trang chính chủ tieungoclau.wordpress.com

Thẳng đến “Chiêu Tài” và “Tiến Bảo” biến mất trong tầm mắt, Tiểu Hoàng Anh mới từ ngực hắn ló ra.

Sau đó, y nhìn thấy nước mắt mình cọ tới y phục đối phương, nhịn không được mặt đỏ bừng.

Tiểu Hoàng Anh: “Ta, ta… bồi thường y phục cho người đi.”

Thư điếm lão bản: “Không cần, ta trở về giặt là tốt rồi.”

Bên cạnh, hai vị tiểu thư nhà giàu thấp giọng nói chuyện với nhau, khi nhìn đến lão bản cùng Tiểu Hoàng Anh, trên mặt mang theo tươi cười thần bí.