Chương 5.2: Khắc nghiệt

Người quản lý ngẩn người, sau đó chuyển hướng chủ đề: "Vết nứt bị rò rỉ, căn bản không thể, chúng ta đều làm bao nhiêu năm, chưa từng có phản hồi của cư dân nào bị rò rỉ."

"Nhưng chúng tôi đã đồng ý trong hợp đồng lúc đó, phải tuân theo yêu cầu của chúng tôi.” Những lời mạnh mẽ đối diện Diêm Sở cũng có chút bất đắc dĩ: "Có thể ông cảm thấy chất lượng của thứ này thấp hơn một chút không sao cả, ngôi nhà có thể ở, có thể che gió che mưa là được, nhưng đối với chúng tôi thì không, bán nhà và bán xe một đạo lý, mỗi một chi tiết thay đổi đều sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm cuối cùng của người mua, ông có thể nói thay thế thanh chắn hợp kim nhôm trên ô tô bằng sắt cũng không sao sao không? Chỉ cần chủ xe không đυ.ng là được?"

Thái độ của người quản lý rõ ràng là một chút thiếu kiên nhẫn: "Cô gái này, tôi nói cho cô nghe, trên thế giới này không có sản phẩm nào hoàn hảo từ đầu tới cuối, mọi thứ đều đáp ứng mọi yêu cầu.................." Diêm Sở nhíu mày: "Đừng chuyển chủ đề."

Quản lý châm một điếu thuốc, rít một hơi và nói: "Dù sao bên đấy lật qua lại là cảm thấy vật liệu không tốt và muốn thay đổi, nhưng tôi đã trình lên cấp lãnh đạo chúng tôi, ý của hắn là, nếu các người muốn thay đổi, thì tiền này tất nhiên là các người phải tự trả."

Diêm Sở khoát tay nói: "Bây giờ không cần các ông thay đổi, chúng tôi đã mời một đội khác để tháo dỡ và làm lại, các người chỉ cần thanh toán tiền công trình cùng tiền bồi thường cho việc trễ hạn là được."

Quản lý hút mạnh một hơi thuốc, đầy ác cảm hỏi: "Các người muốn bao nhiêu tiền?"

"Tổng cộng là những thứ này..............." Đường Uẩn ra hiệu, quản lý cho rằng là ba trăm vạn, sau khi biết được phía sau còn có một số không, điên cuồng phun vài câu thô tục, bảo vệ đuổi hai người bọn họ ra khỏi văn phòng, để lại một câu: "Ngay cả tổ chức xã hội đen cũng không cướp tiền giỏi như các ngươi."

Đường Uẩn trong sự nghiệp của mình lần đầu tiên bị đương sự đuổi ra khỏi cửa, có chút chật vật.

Trên đường trở về, Diêm Sở cầm chiếc bánh sandwich gà đã nguội mua từ cửa hàng tiện lợi, gửi tin nhắn cho Khuông Diên Hách, nói Hoàn Vũ không muốn hoà giải.

Đường Uẩn: 【Tiếp theo, cũng chỉ có thể đi theo con đường kiện tụng, tôi muốn tìm tổ chức làm mấy thẩm định trước.】

Khuông Diên Hách: 【Ừ, tôi biết. 】

Quả thực tiếc chữ như vàng.

Cũng không biết có phải cố ý hay không, anh ta tuyệt đối không đề cập đến chuyện thẩm định phí, phải biết rằng tổ chức bên thứ ba làm thẩm định phí là rất cao, Đường Uẩn không muốn dán tiền này.

Đường Uẩn nói với Diêm Sở rằng phí thẩm định sẽ khoảng ba hoặc bốn vạn, Diêm Sở khϊếp sợ nói: "Đắt như vậy à? Tôi không thể chấp thuận ở đây, hỏi xem Khuông tổng."

"Được rồi."

【Tổ chức thẩm định cần khoảng ba hoặc bốn vạn, cần bên anh trả trước một chút. 】 Đường Uẩn sợ Khuông Diên Hách sẽ yêu cầu mình trả tiền trước nên đặc biệt nói thêm

【Tôi không có tiền trong tay. 】

Lần này Khuông Diên Hách cách nửa tiếng mới trả lời: 【Ba vạn hay bốn vạn?" 】

Đường Uẩn: "【Chuyển trước bốn vạn đi, thừa lại cho các anh.】

Khuông Diên Hách: 【Cậu không mặc cả à? 】

Đường Uẩn cắn răng hàm sau, nghĩ trong lòng tại sao những người giàu có này lại tham lam đến thế: 【Anh, đây là tổ chức thẩm định chính thức, không phải chợ hàng nhỏ. 】

Khuông Diên Hách: 【Đi đề xuất với phòng tài chính. 】

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.