Chương 5.4: Khắc nghiệt

"Anh gọi gì chưa?" Đường Uẩn thăm dò hỏi một câu.

Người câm lắc đầu, tiếp theo đem điện thoại di động đã quét ra giao diện menu đưa cho cậu, ý bảo xem thực đơn.

Đường Uẩn chọn ngẫu nhiên hai món theo gợi ý của nhà hàng, rồi trả lại điện thoại cho người câm. Người câm lại chọn thêm vài món.

Đường Uẩn nhắc nhở: "Nhà hàng phương Bắc thường có khẩu phần lớn, anh đừng chọn quá nhiều. Gà hầm nấm của họ nhất định phải có tô lớn như vậy."

Anh ấy làm một cử chỉ với tay to hơn cả đĩa mặt.

Người câm coi như nghe lời và bỏ đi một phần mì.

Đường Uẩn thử nếm nước bắp trên bàn, mới xay, hương vị nguyên chất và đậm đà. Cậu ta có chút đói bụng, một hơi uống hết nửa chén mà người câm còn chưa động qua.

"Lát nữa anh chuẩn bị đeo khẩu trang ăn cơm à?" Cậu ta trêu ghẹo nói.

Người đối diện hơi cúi đầu, cởi khẩu trang ra, không nói một lời cầm lấy nước bắp trong tay uống một ngụm.

Ánh sáng trong nhà hàng rất sáng, Đường Uẩn nhìn thấy làn da không bằng phẳng dưới kính râm của anh ta, giống như là da mặt bị nhiều lần xoa nát dán lên mặt, chỗ bị bỏng hiển nhiên so với da bên cạnh sâu hơn một chút, có vết khâu rất rõ ràng.

Đường Uẩn tuy rằng rất tò mò, nhưng là không có nhìn kỹ, sợ người kia nghĩ cậu không lễ phép, càng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người câm.

"Anh để tôi xem anh đã chọn thêm gì." Đường Uẩn đã tìm thấy một chủ đề một cách ngẫu nhiên.

Khuông Diên Hách đưa điện thoại di động qua, nhẹ nhàng đẩy kính râm một chút, sợ làm lem trang điểm trên khuôn mặt.

Trang điểm vết bỏng trên mặt là anh nhờ một trang điểm giúp vẽ - em trai anh, Khuông Hựu Hoà, làm phó đạo diễn trong đoàn làm phim, quen biết không ít nghệ sĩ trang điểm đặc biệt.

Hôm qua sau khi Khuông Diên Hách đồng ý với Đường Uẩn, liền nhờ em trai mình hẹn một người trong số họ. Chiều nay, khi Đường Uẩn hỏi anh về khoản tiền phí, mí mắt và gò má anh đã được thoa một lớp hỗn hợp dính dính, không thể sử dụng điện thoại, tin nhắn là được Khuông Hựu Hoà trả lời giúp.

Trình độ trang điểm của chuyên gia trang điểm này cũng đủ dùng giả loạn thật, chỉ cần không phải đánh giá mặt dán mặt, Đường Uẩn tuyệt đối không nhìn ra vấn đề.

"Anh đã thanh toán xong rồi sao?" Đường Uẩn kinh ngạc phát hiện.

"Ừ."

"Tôi còn nghĩ rằng tôi đến mời anh." Đường Uẩn cảm thấy hơi không thoải mái, nghĩ một lúc nói, "Vậy bằng không như vậy, lát nữa tôi mời anh đi xem phim?"

Người đối diện có cử chỉ "OK".

Món ăn đến chậm, hai người nhìn nhau không nói gì, mỗi người lấy một ngụm nước bắp.

Đường Uẩn có chút dồn dập xoa xoa đầu gối, cười nói: "Cảm giác giống như đang xem mắt.”

Người câm nhìn lên, nhưng mái tóc của anh ta rất dài, mũ đè lên, lông mày đều bị che kín.

【Cậu đã bao giờ xem mắt chưa? 】Anh ta hỏi.

"Không có, tôi và người nhà của tôi tách ra ở, họ không thúc giục tôi." Đường Uẩn thuận miệng hỏi ngược lại, "Còn anh?"

【Tình huống của tôi cũng rất đặc biệt, người bình thường cũng sẽ không giới thiệu cho tôi. 】

Đường Uẩn cảm giác mình hỏi một câu vừa ngu ngốc vừa đả thương người, nên chuyển chủ đề ngay: "Bây giờ anh đã thấy khuôn mặt của tôi, cảm thấy thế nào? Khác biệt so với tưởng tượng của anh... lớn không?"

Cậu ta thực sự hỏi, khuôn mặt của cậu có làm anh thất vọng không..

Người câm cúi đầu nhập vào:【Đẹp.】

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.