Chương 2: Hợp tác

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kể từ khi nhận được tin nhắn của người câm vào buổi trưa hôm nay, tâm trạng của Đường Uẩn có thể tóm tắt bằng hai chữ "tuyệt vời", cậu hiếm khi cảm giác được lượng dopamine do não giải phóng.

Trước đây chưa từng có ai hay điều gì có thể khiến cậu ta dành một chút tâm trí để cảm thấy vui vẻ trong lúc làm việc.

Khi xe đang phóng nhanh trên con đường dẫn về khách sạn, cả người cậu lâm vào trạng thái khẩn trương lại hưng phấn, khi quần áo trên người bị xé toạc một cách thô bạo, khi cơ thể cậu ngã xuống chiếc giường mềm mại khổng lồ, trái tim anh giống như bị cuốn vào một vòng xoáy, trong trầm luân lắc lư bất an.

Cậu ta say sưa trong không gian không tưởng này, mặc dù đầy sự vui vẻ và tự do, mặc dù tinh thần đang lảo đảo.

Nhưng khi ngồi vào trong xe, nhìn thấy tin nhắn nhóm, lời nhắc cuộc gọi thoại, thắc mắc của khách hàng hiện lên từ chiếc điện thoại di động dành riêng cho công việc, hồn linh phiêu nhiên như bị đánh một cái gậy, ngã phịch xuống, lại bò trở lại trong thân thể mệt mỏi.

Người đến tư vấn đã gửi hàng chục tin nhắn thoại dài tới sáu mươi giây, Đường Uẩn ý đồ chuyển đổi văn bản nhưng phát hiện đang nói bằng phương ngữ địa phương của Nam Thành nên không đọc được, không có cách nào nhìn, đành phải bật lên.

Cậu ta không phải người Nam Thành, nhưng từ năm nhất đại học đã đến thành phố này, đến bây giờ đã mười năm và cậu ta có thể hiểu đại khái tiếng địa phương của Nam Thành.

Bà cô già vô tình phát hiện ra chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, đó còn là một mối quan hệ kéo dài suốt ba năm, mỗi lần mất từ ba trăm đến năm trăm, đến bây giờ đã tốn gần mười vạn, khiến bà ta tức giận đến nổi trận lôi đình.

“Tôi thấy những chuyện này qua hóa đơn WeChat và QQ của ông ta. Đôi khi ông ta còn đưa tiền xì lì cho người phụ nữ đó, đặc biệt là năm mới, ngày Valentine và bất cứ điều gì, tất cả đều bằng tiền mặt. Tôi không biết đã đưa bao nhiêu, có mua cho ả ta những thứ khác hay không? Đường luật sư, cậu có thể giúp tôi nghĩ cách để tên khốn đó trả lại tiền cho tôi không?” Bà ta chắc đã khóc trước đó, còn đang tức giận, giọng nói rất thô, giọng mũi rất nặng, nghe có vài phần hung hãn.

Đường Uẩn cau mày, căn cứ theo kinh nghiệm của cậu ta, những tư vấn về chuyện gia đình nhỏ này thường ít tiền, rắc rối nhiều, kết cục không mỹ mãn.

Nhưng cậu ta vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, hỏi rõ tình huống đại khái, nói: “Tiền mua da^ʍ của chồng bà đã tiêu ra rất lâu, có lấy lại được hay không cũng phải xem tình huống, nếu thuận tiện cho bà thì ngày mai có thể đến văn phòng luật sư của chúng tôi, chúng ta sẽ nói kỹ một chút phải giải quyết như thế nào.”

Ngoài ra còn có một nữ doanh nhân ham muốn thắng thua mãnh liệt muốn đâm đơn ly hôn, nguyên nhân là do chồng cô ta đã nuôi mấy người tình ở bên ngoài, yêu cầu là để tên chồng ra đi mà không còn gì, thậm chí cả cái qυầи ɭóŧ trên người cũng phải để lại.

Đường Uẩn kiên nhẫn trả lời: 【Thứ nhất, qυầи ɭóŧ là vật dụng sinh hoạt chuyên dụng của một bên, theo quy định tại Điều 1063 Bộ luật Dân sự, tài sản cá nhân của vợ chồng không tham gia phân chia. Thứ hai, những bằng chứng cô đưa ra chỉ có thể chứng minh chồng cô có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người khác, tình tiết cũng không quá nghiêm trọng, nếu bây giờ cô muốn ly hôn thì chồng cô vẫn có quyền phân chia tài sản chung của vợ chồng cô, chỉ cần chia nhỏ hơn một chút nếu thích hợp. 】

Ba quan điểm của nữ doanh nhân có lẽ đã bị phá hủy và hét lên: 【Làm ơn! Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ! Còn bao không chỉ một người, phản bội gia đình. Những thứ này chẳng lẽ không được coi là tội lớn? Vậy thì cái gì được coi là tội lớn? Gϊếŧ người phóng hỏa sao?" 】

Đây là phản ứng của đại bộ phận đương sự, Đường Uẩn cũng đã sớm lường trước được, nhưng không có cách nào, luật pháp luật chỉ quy định tiêu chuẩn đạo đức cơ bản nhất mà người dân phải tuân thủ cũng không thể bảo đảm toàn bộ.

【Theo cách giải thích tư pháp, chỉ có việc tái hôn, chung sống với người khác, bạo lực gia đình, ngược đãi, bỏ rơi thành viên trong gia đình mới có thể gọi là tội nghiêm trọng. 】

Nữ doanh nhân dài giọng phát tiết bất mãn, Đường Uẩn nghe giọng phán đoán người này có thể ly hôn, thế là nói: 【Phân định này cũng phần nào dựa vào nhận định chủ quan của thẩm phán. Nếu cô thực sự muốn ly hôn, chúng tôi nhất định sẽ đấu tranh cho quyền lợi của cô ở mức cao nhất. 】

Ngoài ra, còn có một lão đại ca bị kết án vì tụ tập đánh bạc, gần đây được thả tự do, dự định chuyển sang mở nhà nghỉ, đại ca có chút kiến thức pháp luật nhưng rất yếu, hiện tại, trước mắt đang tư vấn hắn làm thế nào lắp đặt camera lỗ kim trong phòng mà không vi phạm pháp luật.

Đường Uẩn đau đầu xoa xoa mặt: [Tôi đề nghị anh không nên làm vậy. 】

Trở lại tiểu khu đã muộn, chỉ có rất ít cửa sổ sáng đèn, đường xá trống trải mà yên tĩnh, những chú mèo hoang ẩn sau bồn hoa bắt đầu đi dạo.

Đường Uẩn sợ đυ.ng phải chúng nó nên lái xe rất chậm, đèn pha đột nhiên chiếu sáng một bóng người, đôi chân thon dài, dáng người phóng khoáng, thương hiệu xa xỉ từ đầu đến chân và dáng đi kiêu ngạo, tất cả đều rất quen thuộc.

"Lương Tụng?" Đường Uẩn hạ cửa sổ xuống, hô một tiếng.

Người đàn ông thực sự quay lại, cười cười: "Tôi vốn còn muốn cho cậu một bất ngờ, cậu làm sao mới trở về?"

Lương Tụng là người bạn đầu tiên mà Đường Uẩn kết giao sau khi cậu đến Nam Thành, đó là năm đầu tiên cậu thi đậu đại học, sau khi nộp học phí gần như không còn xu dính túi vì thế tìm một công việc bán thời gian cuối tuần, Lương Tụng là ông chủ quán cà phê mà cậu làm việc bán thời gian, đồng thời cũng là chủ căn hộ mà cậu đang thuê hiện tại.

Lương Tụng chỉ lớn hơn Đường Uẩn hai tuổi, gia đình kinh doanh thực phẩm, là phú tam đại ăn mặc không lo, nghe nói khi hắn còn học tiểu học, cha mẹ lên đến một ngàn tiền tiêu vặt mỗi tháng, hiện giờ trong nhà mỗi năm chỉ thu tiền thuê nhà đã có mấy triệu vào sổ sách.

Đáng tiếc đầu óc của đứa trẻ này không được sáng suốt cho lắm, cha mẹ bỏ ra số tiền lớn đưa hắn vào trường trung học tư thục, nhưng kỳ thi nào hắn cũng thi một con số, còn bận phát triển tình yêu với với học bá trong lớp, sau khi bỏ học lớp mười hai, liền cầm tiền tiêu vặt của cha mẹ cho lập nghiệp.

Kể từ khi Đường Uẩn quen biết hắn cho đến nay, hắn đại khái đầu tư hơn mười hạng mục, cái gì cửa hàng trà sữa, cửa hàng gà rán, giải trí nông thôn, siêu thị tươi sống, cho đến thư viện trò chơi giả tưởng, rạp chiếu phim, phòng tập thể hình. Ăn mặc, giải trí tiêu khiển, không có gì hắn không dính vào, nhưng cũng là xui xẻo, nhiều cửa hàng như vậy, không cửa hàng nào kiếm được tiền. Đó là một mức độ mà cả Vương Đa Ngư cũng sẽ ghen tị khi nhìn thấy.

Người ba mươi tuổi, dù sao cũng không thể ngây ngô đi xuống nữa, vì thế cha mẹ hắn cắt đứt tài chính của hắn, định dùng thủ đoạn này để bắt hắn ngoan ngoãn trở về quê, cưới vợ sinh con, kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

Lương Tụng những ngày này vô cùng khổ não, bởi vì xu hướng tính dục của hắn cũng giống Đường Uẩn, ứng dụng “Tầm Dưỡng” này, cũng là Lương Tụng đề nghị cậu tải về.

Về phần tiến triển của cậu và người câm, Lương Tụng cũng đều rõ ràng.

"Vậy cậu nhìn xem anh ta hôm nay bộ dạng thế nào?" Lương Tụng đưa tay ấn vào thang máy, hắn đã tò mò vấn đề này rất lâu rồi.

"Không," Đường Uẩn lắc đầu nói: "Anh ta nói lấy quan hệ của chúng tôi, không cần phải đem đối phương hiểu rõ quá mức cụ thể, nếu không sẽ mất đi niềm vui tùy tâm sở dục, anh ta bảo tôi tưởng tượng anh ta thành người trong thế giới hai chiều."

"Vậy cậu thật có thể nhịn được, cậu muốn tôi cũng không chịu được.” Lương Tụng đưa ra chủ ý, "Tôi nhất định sẽ thừa dịp nhìn trộm hắn lúc anh ta ngủ hoặc đang tắm một chút."

Đường Uẩn không phải không nghĩ tới những thứ này: “Nhưng tôi trộm mặt nạ của anh ta là không lịch sự, có thể anh ta sẽ tức giận. "

"Yo – cậu còn quan tâm đến việc anh ta có tức giận hay không?" Ánh mắt và giọng điệu của Lương Tụng có phần ngạc nhiên, "Muốn phát triển lâu dài?"

Đường Uẩn do dự một lúc trước vấn đề này.

Cậu rất thích người câm, thích sau khi hắn gội đầu, tóc xù và ướt sũng, thích đường quai hàm ưu việt của anh, thích cơ bắp săn chắc đầy sức mạnh của anh, thích đôi tay thon dài lại tràn ngập kỹ xảo của anh, giống như tiếng thở hổn hển không thể kiểm soát khi anh ta tựa nằm bên tài mình.

Cậu cũng hài lòng với trạng thái hiện tại của người câm, bọn họ thân thiết hơn bất kỳ kẻ nào, lại không can thiệp vào cuộc sống của nhau, bởi vì không hiểu nhau nên sẽ tràn đầy mơ mộng về cuộc sống của đối phương, những hình ảnh trong quá khứ, thậm chí cả những suy nghĩ. Con người thường có thiên hướng yêu thích những tình huống mà họ tưởng tượng ra.

Nhưng "lâu dài" có nghĩa là sự ổn định của mối quan hệ, có nghĩa là trí tưởng tượng dừng lại.

Sự thật là gương mặt của người câm đã bị hủy hoại, đồng thời anh ta cũng không thể nói được.

Đường Uẩn rất thẳng thắn nói: "Tôi là một người rất ích kỷ, tôi nghĩ rất khó để yêu được con người thật của anh ta.”

Thang máy mở ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài, căn hộ một thang một nhà, khu vực chung đã bị Đường Uẩn biến thành hiên nhà.

Lương Tụng trước tiên thay giày, trực tiếp nhập mật mã cửa.

"Có lẽ khuôn mặt của anh ta không đáng sợ như cậu tưởng tượng? Huống hồ, công nghệ y tế hiện nay rất tiên tiến, bỏ chút tiền chữa trị nói không chừng có thể xem.”

Đường Uẩn đóng cửa lại: “Chơi vui vẻ đi, không cần suy nghĩ xa như vậy, hơn nữa anh ta cũng không có biểu hiện ra bộ dáng rất thích tôi, có lẽ chơi vài lần sẽ có cái mới.”

“Mẹ kiếp! " Lương Tụng cảm thấy rất không công bằng, "Một người khuyết tật chơi hoa như vậy sao?"

Thực tế là, Đường Uẩn không hiểu quá khứ tình cảm của người câm, hết thảy đều dựa vào trực giác.

"Dù sao thì tôi thấy anh ta cũng khá có năng lực.”

Lương Tụng vỗ vai cậu, an ủi: "Thật ra tôi thấy tâm trạng cậu bây giờ rất tốt, nếu thích thì ở cùng nhau, nếu không thích thì quyết đoán chia ra, so với cùng tên cặn bã thì tốt hơn. "

Đường Uẩn biết hắn đang nói Thẩm Kí Ân, nhưng công bằng mà nói, Đường Uẩn không cảm thấy hắn là cặn bã, mà là chứng kiến một hồi trưởng thành không thể làm gì được.

Thẩm Kí Ân là mối tình đầu của Đường Uẩn, một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình ở bệnh viện Tam Giáp, hai người gặp nhau tại phòng tập thể hình do Lương Tụng mở.

Khi đó Đường Uẩn mới là sinh viên năm thứ hai đại học, thiếu kinh nghiệm, thiếu hiểu biết và khát vọng yêu đương cực kỳ mãnh liệt, khi bác sĩ Thẩm bày tỏ tình yêu với cậu, hai người nhanh chóng rơi vào tình yêu nồng nhiệt, Đường Uẩn đem mình đóng gói chuyển vào căn hộ của bác sĩ Thẩm.

Tất cả những đặc điểm của Thẩm Kí Ân đều phù hợp với sự mong đợi của Đường Uẩn đối với nửa kia, hay nói cách khác, Thẩm Kí Ân đã khắc ghi một chuẩn mực lý tưởng trong lòng Đường Uẩn.

Từ đó về sau, Đường Uẩn gặp ai đều sẽ có so sánh, người này không đẹp trai bằng Thẩm Kí Ân, chỉ số IQ của người đó không cao bằng Thẩm Kí Ân, còn có đồ ăn người kia nấu cũng quá tệ không thể so sánh được với Thẩm Kí Ân.

Bác sĩ Thẩm là một người rất ưu tú, đúng vậy, nhưng lớn hơn Đường Uẩn sáu tuổi, chưa bao giờ come out với gia đình và cũng không có ý định làm như vậy, trong nhà thúc giục hôn nhân rất căng thẳng. Ngay từ đầu hắn còn lấy lý do công việc bận rộn mà từ chối, sau đó bắt đầu tham gia xem mắt.

Khi Đường Uẩn biết được tất cả những chuyện này, trong WeChat của hắn đã có một bản ghi cuộc trò chuyện ái muội với một nữ giáo viên mầm non.

Thẩm Kí Ân đêm đó sợ hãi, sửng sốt hồi lâu mới nghĩ đến ôm lấy cậu, cầu xin tha thứ: “Anh chính là kết hôn cho người nhà xem, để cho bọn họ an tâm. "

Đường Uẩn kinh ngạc, sau đó bình tĩnh dị thường, trong lòng có chút buồn cười: "Vậy kết hôn xong thì sao? Ly hôn? Hay là có con với cô ấy? Nuôi một đứa con?"

Câu hỏi của cậu, Thẩm Ký Ân không đưa ra đáp án. Cũng giống như mối tình của họ, đến cuối cùng cũng không có một đáp án hợp lý.

Chủ đề xung quanh tình cảm không kéo dài được bao lâu, Lương Tụng trên đường mua một ít thịt nướng và bia, hai người ngồi trong phòng khách xem chương trình tạp kỹ vui nhộn cho bữa tối.

Trong nhóm làm việc liên tiếp bật lên tin tức mới, Đường Uẩn vốn không muốn để ý tới, nhưng khi nhìn thấy Giang Tuân gửi riêng cho mình một tin nhắn mới, cậu không thể bỏ qua được nữa.

Giang Tuân là thầy của cậu, cũng là một trong các đối tác của văn phòng luật sư, lãnh đạo của Đường Uẩn.

Quan trọng nhất là hầu hết án nguyên mà cậu ấy đang làm đều đến từ thầy của cậu, tuyệt đối không thể đắc tội.

Giang Tuân hỏi: 【Tập đoàn Hướng Hằng có biết không? 】

Tập đoàn Hướng Hằng là một tồn tại rất xa xôi so với Đường Uẩn, cậu chỉ nghe nói đến trong tin tức, nhưng Lương Tụng lại biết rất rõ.

Hướng Hằng là một công ty cổ phần được thành lập vào đầu những năm 1990. Đây là một trong những tập đoàn bất động sản được quan tâm nhất cả nước. Trong nhiều thập kỷ kinh tế phát triển nhanh chóng, các ngành công nghiệp của nó không ngừng mở rộng, bao gồm văn hóa, tài chính, khoa học và công nghệ và các lĩnh vực khác.

Rạp chiếu phim cạnh tranh với gia đình Lương Tụng thuộc sở hữu của tập đoàn Hướng Hằng cho nên Lương Tụng có thái độ thù địch với Hướng Hằng.

"Có chuyện gì vậy? Ông chủ của cậu sẽ không tiếp nhận vụ án của Hướng Hằng phải không?” Lương Tụng một câu thành lời.

Người phụ trách bộ phận xây dựng của Hướng Hằng trong quá trình giám sát công việc của công nhân phát hiện một số vật liệu và chất lượng công trình của tòa nhà không phù hợp với thỏa thuận hợp đồng. Hợp đồng quy định công ty kỹ thuật phải đưa ra ý sửa chữa nhưng đến nay đã hai tuần trôi qua, vật tư vẫn chưa được thay thế, những bộ phận không đạt yêu cầu cũng chưa được khắc phục, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng công trình.

Hướng Hằng quyết định kiện công ty xây dựng, yêu cầu bồi thường chi phí xây dựng và tiền chậm trễ.

Gần đây Giang Tuân quá bận rộn, tính toán đem vụ án này giao cho Đường Uẩn phụ trách.

"Không phải chứ?" Lương Tụng kinh ngạc, "Một tập đoàn lớn như vậy ngay cả một bộ phận pháp vụ chuyên môn cũng không có sao, còn muốn tìm công ty luật bên ngoài để xử lý?"

Đường Uẩn đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn, mấy năm gần đây bởi vì dịch bệnh, dẫn đến các ngành nghề đều không tốt, đặc biệt là ngành bất động sản, để tiếp tục hoạt động, công ty đem bộ phận có thể cắt giảm chi phí, giống như pháp vụ, nhân sự… loại bộ phận không liên quan đến nghiệp vụ, thường là nhóm đầu tiên bị đẩy ra.

"Nếu công ty không đủ khả năng trả lương thì chỉ có thể thuê ngoài thôi."

"Nhưng cũng tốt, dù sao kiếm tiền là cậu!" Lương Tụng nhanh chóng thay đổi tâm trạng, vỗ vỗ bả vai Đường Uẩn, động viên: "Các cậu nói chuyện cho tốt, ngoan độc gõ bọn họ một khoản!"

Có những quy định liên quan về phí luật sư, không có chuyện có nên gõ hay không, hơn nữa, thái tử gia của tập đoàn Hướng Hằng này hình như còn quen biết Giang Tuân, nhưng Đường Uẩn lại lười giải thích nhiều như vậy với Lương Tụng.

Để hiểu rõ khách hàng hơn, Đường Uẩn lên mạng tìm kiếm tập đoàn Hướng Hằng, căn cứ vào người sáng lập Khuông Kế Xung, liên quan đến phu nhân Hạng Lăng của ông ta, cùng với con trai của bọn họ là Khuông Diên Hách.

Trên trang web chỉ có ảnh đại diện của Khuông Diên Hách màu xám, không có ai tải lên bất kỳ bức ảnh nào, không rõ tuổi tác, trình độ học vấn không rõ ràng, hiện anh ta đang giữ chức vụ Giám đốc điều hành của Tập đoàn Hướng Hằng.

Có vẻ như anh ta đang kế thừa sự nghiệp của cha mình .

Đường Uẩn tìm kiếm "Khuông Diên Hách" trên weibo, rất nhanh đã tìm được, nhưng weibo của anh ta rất nhàm chán, tất cả những gì anh ta chuyển tiếp chỉ là tin tức liên quan đến bất động sản, cùng với các loại hội nghị kéo dài khó hiểu.

Có khá nhiều người @anh ta trên quảng trường weibo.

Rõ ràng, hầu hết trong số bọn họ là nhân viên của Hướng Hằng, khi tuyên truyền dự án của công ty thường xuyên @anh ta một chút, có người là bạn học cũ của anh ta, từng dòng đều thể hiện sự tôn trọng và xu nịnh.

Những đầu ngón tay trượt nhanh của Đường Uẩn dừng lại theo một chuyển động.

Bài viết gốc được viết bởi một tác giả nổi tiếng về hài hước, đăng một bài đăng nói: Đuôi cừu thực sự có thể làm cho người đàn ông hồi sinh hùng phong, đã được kiểm nghiệm, hiệu quả!

Nhưng đó không phải là vấn đề, trọng điểm là có một cư dân mạng gọi là "Khoái lạc phì trạch thuỷ đốn đốn đốn" khi chuyển tiếp weibo này @Khua Diên Hách, nói: ” Anh có muốn thử cái này không, nó có thể thực sự hữu ích.”

"Phốc."

Tưởng như chức năng sinh lý của chàng trai này không được tốt à! Thật thảm hại!

Đường Uẩn trước tiên đưa điện thoại di động cho người bên cạnh.

Sau khi Lương Tụng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, hắn cười vỗ đùi, rất thiếu đạo đức đánh giá: "Vậy cả đời anh ta chỉ có thể làm người không có giá trị à!"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor: Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.