Chương 9.2: Mưa lớn

Nghi phạm bị Đường Uẩn mô tả khiến anh ta bật cười, rất ngắn ngủi một chút, nhưng vẫn khiến Đường Uẩn cảm thấy anh ta buông lỏng tâm tình, ít nhất là anh ta không còn thù địch với Đường Uẩn như lúc mới gặp.

"Người lớn, không thể còn hành động theo cảm xúc, sẽ rất thiệt thòi."

Câu này, Đường Uẩn đã nói không dưới trăm lần với người khác, mỗi một lần đều ôm thái độ chân thành nhất.

Nghi phạm thay vào đó hỏi: "Nếu người phụ nữ của cậu lén lút đi cùng người khác, cậu có thể chịu được không?"

Đường Uẩn nói rằng cậu đã gặp qua nhiều lần.

Cả người bạn trai thứ hai và thứ ba của cậu ta đều chia tay như vậy.

Chỉ là dị tính có nhiều nghi thức hơn đồng tính mà thôi.

Ngay khi đóng dấu trên giấy đăng ký kết hôn, đám cưới được tổ chức, thường gây hiểu lầm cho nhiều người - người này công khai với toàn thế giới rằng cuộc đời này chỉ thuộc về tôi.

Nhưng chỉ là một tờ giấy, làm sao có thể trói buộc được lòng người hối hả.

Khi Đường Uẩn ý thức được những điều này, cậu ta không còn ôm kỳ vọng gì về mặt đạo đức đối với nửa kia, nếu hợp thì ở bên nhau, không hợp liền chia tay. Vì vậy, mất mát tình yêu cũng không gây tổn thương lớn đối với cậu.

"Chỉ cần không quan tâm là được."

Ánh mắt nghi phạm nhìn Đường Uẩn như một đàn em: "Vậy khằng định cậu chưa từng có vợ, khi có vợ rồi sẽ không nghĩ như vậy."

"Anh yêu vợ của mình rất nhiều."

"Đương nhiên, nếu tôi không yêu cô ấy, tại sao lại ở bên cô ấy?"

"Vậy bình thường vợ anh đối xử với anh thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, nếu không tôi có thể sống với cô ấy sao?"

"Vậy sau khi ra ngoài, anh vẫn định sống với cho cô ấy chứ?"

Nghi phạm im lặng, cúi đầu nhìn vào còng tay trên cổ tay, không biết anh ta đang suy nghĩ gì.

Đường Uẩn cảm thấy có thể còn một khả năng giải quyết chuyện này, vì thế nói: "Thành thật mà nói với anh, tôi được vợ anh mời đến đây, cô ấy hy vọng anh có thể được thả sớm."

"Coi như cô ấy còn một chút lương tâm."

Dù nói như vậy, ánh mắt của nghi phạm cũng trở nên sáng sủa hơn, dường như đối với anh ta đó là một tin tức không tồi, anh ta tiếp tục hỏi: "Cô ấy còn nói gì nữa không?"

Vụ việc “thiến” trên đường phố đã gây xôn xao ở Nam Thành, hơn một nửa nhóm Đường Vận tham gia đã thảo luận về chuyện này. Có thể tưởng tượng được áp lực lớn từ dư luận mà vợ anh ta đang phải đối mặt trong những ngày qua.

Cô ấy nói với Đường Uẩn rằng sau khi đứa nhỏ học xong trung học, cô liền cùng đứa nhỏ chuyển đến một thành phố khác để sống. Còn đối với nghi phạm, tình cảm của cô ấy thực sự không còn nữa.

Cô ấy sẽ ly dị.

Tuy nhiên, hiện tại Đường Uẩn không thể nói thật với anh ta, chỉ đơn giản nói: "Chờ anh ra khỏi đây, tự mình đi hỏi."

Như vậy, cậu ta cũng không được coi là nói dối thân chủ của mình.

Nghi phạm cào nhẹ vào đầu ngón tay: "Thì chắc chắn không phải là tin tốt."

Đường Uẩn nhớ tới hoàn cảnh gia đình của anh, khuyên nhủ: "Anh không phải còn có một cô con gái sao? Bây giờ đứa nhỏ đã gần trưởng thành rồi, vài năm nữa có thể sẽ yêu đương và kết hôn. Nếu anh vẫn đang trong tù, người yêu đứa nhỏ sẽ nhìn nhận nó ra sao? Và gia đình người yêu của đứa nhỏ sẽ nghĩ gì? Anh có thể nghĩ như vậy phải không? Ngay cả khi anh không quan tâm đến bản thân, cũng nên suy nghĩ đến con gái của mình một chút không?"

Người đàn ông luôn có thái độ rất kiên định, sau khi nghe lời thuyết phục của Đường Uẩn, bỗng nhiên mềm nhũn xuống. Đường Uẩn theo suy nghĩ này khuyên nhủ vài câu, sau đó người đàn ông hỏi: "Vậy cậu cảm thấy, ít nhất thì thẩm phán sẽ phán tôi mấy năm?"

Khi anh ta nói như vậy, Đường Uẩn liền biết.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.