Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dưới Vòm Ký Ức (Đã Nhiều Năm Như Vậy)

Chương 46: The moment (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Kiến Hạ không hề kể cho Lý Nhiên về rắc rối phát sinh giữa mình và bố mẹ, loại chuyện không mấy tốt đẹp này bất luận thế nào cũng khó mà mở lời được. Cô không nói, Lý Nhiên cũng không truy hỏi mấy ngày này đã xảy ra những chuyện gì, chỉ yên lặng ngồi tự học với cô trong Pizza Hut, cậu xem truyện tranh, cô vùi đầu học lại những bài đã bỏ lỡ theo cuốn vở ghi chép mượn được từ Sở Thiên Khoát.

Đôi khi Kiến Hạ hi vọng kì thi Đại học sẽ mãi mãi không tới, bản thân mãi mãi là một học sinh lớp 11, lặp đi lặp lại một ngày giống như trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, lịch trình cũng sắp xếp không gấp gáp, cô có thể cùng Lý Nhiên dùng một ngày tuần hoàn vô hạn này để làm những việc không giống nhau, sẽ chẳng còn bất cứ phiền não nào nữa.

Trước đây cô chờ mong ngày mai đến vậy. Ngày mai có thể thi Đại học, có thể rời đi, có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ tùy hứng ở khách sạn năm sao...

Thế nhưng giờ đây lại thường xuyên xuất hiện ý nghĩ mong muốn dừng lại ở thời khắc này, không biết nên cảm thấy tội lỗi hay nên ăn mừng.

Cô chép xong trang vở ghi cuối cùng, thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn nam sinh đang nằm bò trên mặt bàn nghỉ ngơi một lát, nở nụ cười.

Giữa kì Trần Kiến Hạ thi không được tốt cho lắm, bản thân cô cũng không rõ là bởi yêu đương mất tập trung, thi thoảng phát huy thất thường hay là do đầu óc ngu ngốc. Đương nhiên, điều mà cô không hi vọng nhất là vì đầu óc ngu ngốc.

Ngu ngốc là không cách nào cứu chữa được.

Lý Nhiên úp quyển sách lên mặt bàn, an ủi Trần Kiến Hạ: "Đâu có phải là thi Đại học, tội gì phải thế? Nào, ăn miếng bánh ga tô đi."

Trần Kiến Hạ đẩy chiếc thìa đang chìa tới ra: "Cậu căn bản không hiểu mình. Cậu có thi được 0 điểm cũng sẽ không cảm thấy buồn bã."

"Thế cậu đóng tiền tham gia học một cái lớp bổ túc đi, mình thấy Lăng..." Lý Nhiên nhanh chóng im miệng, "Mình thấy đám anh em từ hồi cấp Hai đều đi học bổ túc hết, có điều hình như gọi là lớp Olympic? Dẫu sao bọn Lâm Dương Dư Hoài thành tích đều vô cùng tốt, thế nhưng vẫn đi học, vì sao cậu không đi?"

Kiến Hạ có chút không cam lòng. Trước nay cô chưa hề đi học bổ túc, đây từng là niềm kiêu ngạo của cô.

"Thôi được," cô thở dài, "Thế vì sao cậu không đăng kí một lớp?"

"Vì mình có thi được 0 điểm cũng sẽ không cảm thấy buồn bã."

Kiến Hạ ảo não. Buổi tối liền gọi điện về nhà, xin mỗi tháng thêm 500 tệ tiền học bổ túc.

"Sao lại xin đến tận 500?" Mẹ kinh ngạc.

"Mỗi buổi học 2 tiếng, mỗi tiếng 25 tệ. Con chỉ bổ túc hai môn Toán và Lý, mỗi tuần 4 tiếng, tổng cộng là 100 tệ, mỗi tháng thành 400, 500 tệ," Kiến Hạ nhanh nhẹn tính toán, lại bổ sung, "Các bạn lớp con hầu như ai cũng đi học lớp đó, là các giáo viên nổi tiếng của Chấn Hoa dạy, cách trường cũng gần."

Mẹ xót ruột một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý, dẫu sao học hành là đại sự, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được oán thán vài câu: "Sao đột nhiên lại bổ túc, trước đây đâu có học."

"Giữa kì thi không tốt ạ, muốn cố gắng hơn."

"Sao lại thi không tốt? Xếp thứ bao nhiêu? Thành tích tụt dốc à? Có phải lúc đi học không nghe giảng tử tế không? Con xem con đấy, cứ nên như ngày trước thôi, tận dụng tốt 45 phút trong giờ học, sau khi hết giờ lại tự mình ôn tập..."

Một chuỗi câu hỏi khiến đầu Trần Kiến Hạ bốc hỏa. Bình thường chẳng bao giờ hỏi han đến thành tích của cô, vừa nhắc tới phải đi học bổ túc liền ra sức trì hoãn, giống lúc mua máy CD, chỉ chờ chính cô mở miệng nói không cần tiêu số tiền này, cô sẽ tự nỗ lực kéo thành tích lên, một đồng cũng không cần tốn.

"Dù là học sinh trường Nhất Trung của Huyện cũng có mấy người không học bổ túc? Huống chi con còn ở Chấn Hoa, áp lực ở đây lớn đến đâu mẹ có biết không? Tiểu Vĩ hồi học Tiểu học đã học trước Tiếng Anh, lên cấp Hai chỉ hận đến cả Âm nhạc cũng bổ túc, sao mẹ không bảo nó tự mình nỗ lực nhiều hơn một chút đi?"

"Con nói năng kiểu gì thế hả! Suốt ngày kéo em trai vào là sao? Người một nhà mà cứ làm như oan gia vậy. Mẹ thấy đến cả cửa nhà mở về hướng nào mày cũng quên mất rồi!"

Trần Kiến Hạ tức giận bừng bừng cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy, ngồi bên mép giường òa khóc hu hu. Đến cả Lý Nhiên cũng nói hơn một năm nay cô đã tiến bộ rất nhiều, tự tin hơn, phóng khoáng hơn, không còn thích khóc nữa - hóa ra chỉ cần một cú điện thoại của người nhà là đã có thể đánh cho cô trở về nguyên dạng.

Bởi vậy lớp bổ túc này từ phải hao tổn lòng tự tôn biến thành không thể không đi, bắt buộc phải đi, nhất định phải đi, nếu không tức nghĩa cô chẳng coi bản thân ra gì.

Chuyện tiền nong dễ giải quyết, Lý Nhiên nói cậu ít bắt taxi đi là có thể tiết kiệm ra được rồi. Trước đây Trần Kiến Hạ còn vô cùng bận tâm việc ai tiêu nhiều tiền, hiện giờ cũng đã thản nhiên hơn, không còn tính toán chi li nữa. Cô tới tòa nhà bên cạnh bệnh viện trực thuộc đại học Y đóng 500 tệ, ngày hôm sau vừa tan học đã lập tức chạy tới đó giữ chỗ ngồi.

"Cậu đi đi." Lý Nhiên tạm biệt cô ở cửa sau.

"Mình tưởng là cậu sẽ cùng mình nghe giảng cơ." Kiến Hạ có chút ngại ngùng - suốt dọc đường cô đều nghĩ ngợi, Lý Nhiên liệu có cùng cô đi vào trong, ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh cô nói, mình cũng tiện tay đóng tiền đi học cùng cậu. Đây mới phù hợp với phong cách hành sự trước giờ của Lý Nhiên.

Lý Nhiên cười: "Không phải cậu vì nâng cao thành tích nên mới tốn thời gian tới học bổ túc sao? Mình sợ ảnh hưởng tới cậu. Nghe giảng cho tốt nhé."

Kiến Hạ gật đầu thật mạnh: "Buổi tối không cần tới đón mình đâu, gần như vậy, mình đi bộ vài bước là về tới nơi rồi."

"Huống chi lại còn dễ gặp phải người quen." Lý Nhiên không biểu cảm vạch trần ý đồ thật sự của cô. Kiến Hạ ngỡ ngàng, im lặng thừa nhận.

Lớp bổ túc này bao cả một tầng, tòa nhà bốn năm tầng đồng thời bắt đầu dạy học, cơ sở vật chất trong mỗi phòng học đều chẳng ra sao, có lẽ là vì nhồi nhét thêm mấy người mà bàn ghế đều là loại dài, mọi người ngồi sít vào nhau, máy sưởi lại không mở đủ lớn, thế nhưng qua một hồi Kiến Hạ đã lấm tấm mồ hôi.

May là giáo viên dạy Toán là người đã có thâm niên hiện tại đang chủ nhiệm lớp 12 ở Chấn Hoa, giảng bài không làm biếng, cô ra sức ghi chép các dạng bài vào vở, hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, thời gian nghỉ ngơi giữa giờ cũng không dịch mông nửa li.

Cô có thể duy trì được khả năng tập trung như thế này quả thực là đáng quý, bởi Lăng Tường Xuyến ngồi ở chỗ ngoài cùng bên trái hàng phía trước cô, có vẻ không hề chăm chú nghe giảng, di động để ngay trên trang vở, tiếng bấm phím lạch cạch vang lên. Ở chỗ ngoài cùng bên tay phải của hàng phía trước, Vu Ti Ti đang chống tay lên cằm nghe giảng.

Mai phục ở khắp mọi nơi.

Thế nhưng ưu điểm lớn nhất của Trần Kiến Hạ chính là sự chuyên chú, một khi đã nhập tâm vào bài giảng thì sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác nữa.

Lúc tan học đã là 9 giờ, mọi người lũ lượt ào ra, chỉ có một vài bạn tinh lực vẫn tràn trề vây quanh giáo viên không ngừng hỏi cách làm những câu khó. Kiến Hạ chọn một con đường ít người để đi về kí túc xá, tình cờ ngoảnh đầu, Lăng Tường Xuyến đang đứng ở phía sau cách cô không xa, khuôn mặt được màn hình điện thoại rọi sáng. Sau đó, vì không nhìn thấy đường mà bị vấp chân vào một cái hố trên mặt đường trơn trượt, di động văng tới bên cạnh chân Kiến Hạ. Kiến Hạ nhặt lên đưa cho cô, Lăng Tường Xuyến tươi tắn nở nụ cười.

"Cậu thử xem xem, có bị rơi hỏng không?"

"Mình hay đánh rơi lắm, sẽ không sao đâu." Lăng Tường Xuyến gấp mở điện thoại mấy lần, tùy ý nhét vào bên trong túi áo khoác lông, thoáng nhìn áo đồng phục lộ ra của Kiến Hạ: "Cậu cũng học lớp 11 trường chúng ta à?"

Hai người giới thiệu bản thân với nhau, Kiến Hạ mấp máy môi, còn chưa kịp nói ra câu "Cậu rất nổi tiếng mình sớm đã nghe nói" thể hiện sự hữu hảo thì di động của cô đã reo lên.

Lăng Tường Xuyến ra hiệu cho cô nghe điện thoại trước. Kiến Hạ không ngờ đường dây vừa thông, một tràng sấm sét thịnh nộ đã truyền tới, bên trong con ngõ nhỏ, cô không chút chuẩn bị.

Lí do mẹ tức giận rất đơn giản: Kiến Hạ vì tập trung nghe giảng nên đã tắt máy, mẹ gọi mấy lần không được bèn gọi thẳng vào số máy của phòng trực dưới lầu. Giáo viên trực ban đi lên gõ cửa không ai trả lời, có sao nói vậy với mẹ Kiến Hạ. Hai ngày trước vừa vì chuyện học bổ túc mà phát hỏa, vẫn chưa kịp dịu bớt thì lại có việc mới tích tụ thêm.

Trần Kiến Hạ lưu ý tới việc đang có Lăng Tường Xuyến ở ngay bên cạnh, di động hơi bị rò tiếng, không muốn mất mặt, bởi thế liền trả lời đơn giản: "Con đang trong lớp bổ túc, lát nữa về kí túc xá nói chuyện với mẹ sau."

"Mày bổ túc cái gì chứ, hôm qua vừa nói xong hôm nay đã chạy đi bổ túc, mày nghĩ mẹ và bố đều ngốc cả hay sao? Mẹ hỏi mày rốt cuộc đang..."

Kiến Hạ vội vã ngắt điện thoại, tiện tay tắt máy, nghe thấy tiếng nhạc tắt máy vang lên mới thở phào một hơi, lúng túng quay sang nở nụ cười với Lăng Tường Xuyến.

"Bố mẹ nóng ruột tìm cậu à?"

Cô không biết Lăng Tường Xuyến đã nghe được bao nhiêu, khẽ khàng ứng phó qua loa: "Không có gì, tự nhiên dở chứng thôi. Phiền phức chết mất."

Nói như thể bản thân là một vị đại tiểu thư luôn mồm kêu ca.

Lăng Tường Xuyến thấu hiểu gật đầu: "Vậy thì chúng ta xem như những người cùng cảnh rồi. Mẹ mình cũng rất phiền phức, ban nãy trong giờ học mình không ngừng nhắn tin cãi nhau với bà ấy. Nhiều lúc mình cũng cảm thấy thật kì lạ, rất nhiều đạo lí đơn giản mà nói mãi không thông."

Có lẽ là vì con ngõ quá yên ắng, bầu không khí xung quanh trở nên thư thái hơn. Kiến Hạ cười khổ nói: "Ít ra mẹ cậu còn chịu nhắn tin nói lý với cậu nhỉ? Sẽ không lúc nào cũng mắng mỏ cậu qua điện thoại?"

Không biết Lăng Tường Xuyến đang suy nghĩ gì, nặng nề lắc lắc đầu. Kiến Hạ biết điều không truy hỏi nữa.

"Cái gì đang kêu vậy?" Cô căng tai lên lắng nghe, cuối cùng cũng chú ý tới chiếc tai nghe đang vắt ở cổ Lăng Tường Xuyến: "Cậu quên tắt đi à?"

Lăng Tường Xuyến nhét một bên vào tai: "Chắc là thế rồi, vẫn còn đang phát nhạc này."

"Bài gì vậy?"

"Hở?"

Kiến Hạ hai năm nay đã cùng Lý Nhiên nghe không ít bài hát, chiếc máy CD trong cặp sách bị ve vuốt tới mức nhẵn bóng, thường xuyên khiến Vu Ti Ti cùng bàn nổi đầy gân xanh.

"Mình hỏi, đang phát bài gì thế?"

Lăng Tường Xuyến dùng nửa tai nghe còn lại thay cho câu trả lời, nhét vào tai phải Kiến Hạ.

Là "The moment" của Tôn Yến Tư.

Lăng Tường Xuyến ngâm nga theo giai điệu trong tai nghe trước, Kiến Hạ cũng nhẹ nhàng hát cùng, hai cô gái nhìn nhau cười.

Thời khắc này, thời gian biến thành hành lí, xuyên qua buồn vui của cuộc đời, cùng tôi tiến về phía trước...

Câu cuối cùng của bài hát là, "Tôi sẽ tìm thấy tự do, tự do."
« Chương TrướcChương Tiếp »