Chương 100: Thẩm Tu thẳng thắng đối mặt cha chồng!

Có một phần chính văn bị tác giả cắt xong bổ sung ở cuối chương cho những ai không đọc chính truyện, mình mạn phép nối liền vô luôn.

=========================

“Không phải nếu, là khẳng định…”

Lời Thẩm Tu còn chưa dứt ba người đã thấy một thân ảnh mạnh mẽ xuất hiện trước mặt, mắt màu thiết, dáng người đĩnh bạc, thình lình chính là Hàn.

Đường Tam bất đắc dĩ thở dài: “Quả nhiên….”

Hàn thẳng tắp nhìn Tiểu Vũ trước mặt, liếc mặt một cái nhìn Thẩm Tu rồi đem thiếu nữ bên người y kéo vào lòng ngực: “Xin lỗi.”

Tiểu Vũ nghe hiểu lời Đường Tam và Thẩm Tu, hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân: “Hàn… Ngươi không nên ra đây.”

“Là lỗi của ta, nếu không phải ta xúc động họ sẽ không nhận ra thân phận của ngươi.” Trong ánh mắt lạnh lùng là hối hận thật sâu.

“Vậy ngươi lúc này càng không nên xuất hiện.” Đường Tam cau mày nói.

Ánh mắt Hàn nhàn nhạt: “Nếu hắn gặp chuyện như vầy, ngươi sẽ không ra?” Hàn cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của Tiểu Vũ, giọng nhẹ nhàng nói: “Ta không dám để nàng gặp nguy hiểm.”

Trong lòng Đường Tam chấn động, mắt nhìn Thẩm Tu kế bên, đối diện tầm mắt y, khóe môi cười ôn nhu bất đắc dĩ: “Ngươi nói đúng, nếu là tiểu Tu, ta cũng không dám.” Bởi vì bản thân muốn đối phương quá nhiều, thậm chí bằng cả tính mạng.

“Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện.” Bỉ Bỉ Đông nhìn Hàn, khẽ cười: “Quả nhiên chỉ cần có nữ hài này, ngươi sẽ xuất hiện.”

“A.” Thần sắc Hàn vốn lạnh lùng lại càng lạ, hắn đem Tiểu Vũ bảo vệ ở sau lưng: “Võ Hồn điện quả nhiên vẫn đê tiện vô sỉ như vậy.”

Bỉ Bỉ Đông lắc đầu: “Ngươi nhìn những người xung quanh, nếu biết hai ngươi đều là hồn thú mười vạn năm có ai sẽ không sinh ra du͙© vọиɠ?”

Toàn trường đều ồ lên. Hai mười vạn năm hồn thú hóa hình người? Từng đợt ánh mắt tham lam dừng trên hai người, Sử Lai Khắc Bát Quái không hẹn mà cùng nhíu mày, động tác nhất trí bảo vệ xùng quanh.

“Bỉ Bỉ Đông, lúc trước ngươi đuổi gϊếŧ ta lúc vừa hoá hình suốt ba thắng, mang theo Võ Hồn điện chó săn gϊếŧ mẫu thân Tiểu Vũ lấy thành tựu Phong Hào Đấu La.” Tiếng nói rét lạnh: “Tất cả chuyện này, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ tính sổ với ngươi.”

“Bỉ Bỉ Đông hơi mỉm cười: “Nơi này ta đã bố trí trở ngại rất lơn, ngươi muốn trốn ra, vẫn nên từ bỏ đi.” Trong giọng nói đều là ý nhất định phải được.

Thẩm Tu nhấp môi, mười ngón thon dài vô ý nhẹ cử động, nếu thật sự không được, y vẫn còn khối ngọc bội kia gọi cứu viện cuối cùng…

Quỷ Đấu La và Cúc Đấu La tiến lên, không khí ngưng trọng mà lạnh lẽo.

“Một bông hoa cúc, một con tiểu quỷ. Chỉ bằng vào các ngươi mà cũng dám làm thương tổn con ta? Cút ngay.” Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, tựa như nổ tung giữa không trung bình thường. Thanh âm cũng không lớn, nhưng khí phách bao hàm trong đó lại làm thân thể mỗi người bất giác đều run rẩy một chút.

Đường Tam đột nhiên ngẩn đầu, khó giấu được vui mừng trong mắt tràn ngập. Thẩm Tu lại bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra. Nếu Đường Hạo đã lên tiếng vậy nguy cơ trận này có thể hoá giải rồi.

Bên kia, sắc mặt của Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông cũng nhất thời trở nên ngưng trọng, phóng khai uy áp đối với Độc Cô Bác, ngóng nhìn không trung.

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên trên không, Cúc Đấu La Nguyệt Quan, Quỷ Đấu La Quỷ Mị, thân thể hai đại Phong Hào Đấu La dĩ nhiên giống như pháo đạn bình thường bị bắn trở về.

Một đạo thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện giữa không trung, lẳng lặng phiêu phù ở nơi đó, phảng phất giống như hắn vốn thuộc về nơi đó. Đó là một gã trung niên nam tử, bộ dáng nhìn qua ước chừng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục của hắn lại làm kẻ khác không dám khen tặng. Mặc trên người một chiếc áo khoác rách rưới, mặt trên thậm chí ngay cả một miếng vá cũng không có, lộ ra phía dưới là da tay màu cổ đồng, nguyên bổn ngũ quan đoan chính lại che một tầng chá (sáp nến?) màu vàng, một bộ dáng thụy nhãn mông lung, tóc rối bời như tổ chim, râu mép trên mặt đã không biết có bao nhiêu năm không có sửa sang qua.

Mà ngay hắn sau lưng, một cây búa đen vô cùng lớn đang phiêu phù trên không.

“Đường Hạo.” Bỉ Bỉ Đông quát chói tai một tiếng.Hai mắt oán độc nhìn chăm chú Đường Hạo trên không, gần như phun ra lửa.

Đường Hạo lạnh lùng đối mặt, không hề sợ hãi, thân hình chợt lóe lên, đã xuất hiện trước đám người Sử Lai Khắc học viện.

[Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông mạnh mẽ vung tay lên, một tiếng rít từ trong tay phát ra, dường như phảng phất là đang ứng với nàng, trong Giáo Hoàng điện, bốn tiếng rít đồng thời vang lên.

“Gọi người?” Đường Hạo lạnh nhạt cười, trên người hắn có một loại khí chất đặc thù, phảng phất trước mặt cho dù hoành ngạnh thiên quân vạn mã cũng không có nửa điểm biến sắc.

Liên tục từng cái Hồn Hoàn từ dưới chân Đường Hạo từ từ bay lên, tốc độ bay lên của hồn hoàn cũng không nhanh, nhưng nương theo mỗi một cái hồn hoàn xuất hiện, Đường Hạo đứng ở nơi đó thì lại trở nên càng ngày càng ngưng trọng. Ba cỗ áp lực cực lớn trước mặt nọ dĩ nhiên bị hơi thở trầm ngưng trên người hắn từ từ tăng cường đè ép trở về.

Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đỏ.

Chín cái Hồn Hoàn xuất hiện trên người Đường Hạo dĩ nhiên cùng trên người Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông giống nhau như đúc, một cái Hồn Hoàn cuối cùng trên người hắn, dĩ nhiên cũng là tồn tại mười vạn năm.

Cứ việc Hồn Hoàn giống nhau, nhưng lúc này, khí tức triển lộ ra từ trên người Đường Hạo ngay cả Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông cũng vô pháp so sánh.

Ánh mắt Đường Hạo lạnh lùng quét về Giáo Hoàng điện phía sau lưng Giáo Hoàng: “Bảy Phong Hào Đấu La, Võ Hồn điện quả nhiên không hổ là Võ Hồn điện. Đáng tiếc, cho dù các ngươi là bảy người, thì làm sao? Nhìn rõ rồi chứ, đây mới chính thức là Hạo Thiên chân thân.”

Đường Tam tinh thần rung lên, Đường Hạo một câu cuối cùng rõ ràng là nói với hắn.

Đệ thất Hồn Hoàn lóe sáng, hắc sắc Hạo Thiên Chuy cự đại ở phía sau Đường Hạo chợt phóng lớn, mênh mông hắc quang mãnh liệt kích động, Hạo Thiên Chuy khổng lồ kia nghênh phong nhất triển, dĩ nhiên biến thành dài đến hơn trăm thước. Chùy đầu cự đại, tựa như một tòa núi nhỏ. Từ trên Hạo Thiên chuy khổng lồ hiện ra những hoa văn, từ trên người Đường Hạo màu đỏ của Hồn Hoàn mười vạn năm chợt xuất hiện, bỗng chốc màu đen của cự chuy nhất thời hoàn toàn hóa thành màu đỏ.

“Giáo Hoàng điện, hay cho một cái Giáo Hoàng điện, ha ha ha ha ha……..” tiếng cười cuồng vọng, đồng thời tay phải Đường Hạo phất lên.

Siêu cấp cự chuy trong không gian dài đến trăm thước giáng xuống, không phải hướng tới trước mặt ba gã Phong Hào Đấu La, mà là trực tiếp hướng công kích về phía Giáo Hoàng điện ở phía sau.

Trong khoảnh khắc đó, không khí bên trong Võ Hồn thành đều cũng trở nên vặn vẹo, bất kỳ ai không phải Phong Hào Đấu La đều không thể nhúc nhích dù chỉ là một phân.

“Đường Hạo, ngươi dám.” Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông phẫn nộ như điên, nàng cùng Cúc đấu la, Quỷ đấu la gần như đồng thời phóng lên, theo hướng cự chuy mà nghênh tiếp. Cùng lúc đó, còn có bốn đạo thân ảnh từ trong Giáo Hoàng điện bắn ra, tổng cộng bảy đạo thân ảnh đồng thời nghênh đón cự chuy trong không gian.

Oanh ——

Trống rỗng, tất cả những Hồn Sư có cấp độ từ cấp bảy mươi Hồn Thánh trở xuống, đầu óc rơi vào một mảng trống rỗng, toàn bộ không có cách nào ngăn cản sự sóng truyền khủng khϊếp của trận oanh kích, tất cả đều té xỉu trên mặt đất. Phảng phất như sự trừng phạt của trời đất, khiến cho cả Vũ Hồn thành đều bị run rẩy kịch liệt.

Giữa không trung, bảy đạo thân ảnh đồng thời bị bắn ngược về các phía khác nhau, mà cự chuy giữa không trung cũng theo đó mà biến mất.

Ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, Đường Hạo cuồng tiếu không ngừng: “Bỉ Bỉ Đông, hãy chờ đấy. Võ Hồn điện còn thiếu ta một món nợ, một ngày nào đó ta sẽ hoàn trả lại toàn bộ. Ngày đó không còn xa đâu, ha ha ha ha………”

Một chùy nọ của Đường Hạo tấn công không phải là vào Giáo Hoàng, mà là Võ Hồn điện, một phần của Giáo Hoàng Điện. Nếu khi đó Giáo Hoàng, Cúc đấu la cùng Quỷ đấu la công kích trực tiếp vào hắn, như vậy Đường Hạo chắc chắn sẽ bị thương nặng. Mà Giáo hoàng điện chắc chắn cũng không còn tồn tại nữa. Hạo Thiên Đấu La thi triển ra Hạo Thiên Chuy uy lực mạnh mẽ ra sao, không có chính thức thử qua uy lực thì tuyệt đối không cách nào phán đoán được

Bảy người nghênh kích, cũng chỉ là Đường Hạo bị thương nhẹ mà thôi.

“Giáo Hoàng bệ hạ ……” Không chỉ có Bỉ Bỉ Đông nổi giận, đằng sau lưng, sáu người cũng đều nổi giận.

“Không cần đuổi theo, vô dụng.” Thanh âm có thêm một phần chán nản, mấy năm nay, nàng một mực liều mạng mà khổ luyện, rốt cục đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La, trong lòng nàng đã nghĩ, ngày nào đó mà đối mặt với Đường Hạo nàng cũng không phải lo lắng, vậy mà trong trận chiến hôm nay, nàng lại phát hiện mặc dù nàng cùng Đường Hạo có hồn hoàn tương tự nhau.

Nhưng khí thế nàng thua xa lơ xa lắc. Đường Hạo vẫn là một Đường Hạo, hay cho một gã Hạo Thiên Đấu La.

Nguyệt Quan nói: “Những người này làm sao bây giờ?”

Hoàng Kim Thiết tam giác dưới tác dụng Vũ ồn dung hợp kỹ hạ còn đứng ở nơi này, nhưng Sử Lai Khắc thất quái những người khác đều bị ngã nằm ra đát. Độc đấu la Độc Cô Bác rõ ràng thở phào nhẹ nhỏm, đang hướng về phía Giáo Hoàng bên này hắc hắc cười lạnh.

Nhìn thấy vẻ tươi cười đầy châm chọc, Bỉ Bỉ Đông suýt nữa tức đến phún máu, tay mạnh mẽ vung lên, phất tay áo: “Để cho bọn họ đi. Rời khỏi Võ Hồn thành ngay lập tức.” nói xong những lời này, nàng trực tiếp quay về Giáo Hoàng điện mà đi.]

Đường Hạo mang theo bốn người Đường Tam biến mất, Bỉ Bỉ Đông cũng tức giận rời đi. Để lại các đội viên Sử Lai Khắc nhìn nhau thương lượng xong ý định mỗi người.

Trữ Vinh Vinh đi theo Trữ Phong Trí về Thất Bảo Lưu ly tông, hơn nữa còn có Áo Tư Tạp chủ động yêu cầu gia nhập tông môn vì Trữ Vinh Vinh. Nàng nhìn bộ dáng rất kiên định của Áo Tư Tạp, nghĩ đến quy cũ của Thất Bảo Lưu Ly tông mà trong lòng không nhịn được hoảng loạn.

Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh tất nhiên phải về nhà, họ một người là hoàng tử Tinh La đế quốc, một người là hoàng tử phi, tất nhiên đến lúc phải về.

Mã Hồng Tuấn tỏ vẻ mình thích tự do hơn, tính là sẽ đi du lịch một đoạn thời gian rồi trở lại giúp Phất Lan Đức.

Lúc chia tay, năm người ước định, năm năm sau nếu có thể sẽ trở về Sử Lai Khắc học viện. Sử Lai Khắc Bát Quái, tổ hợp thiên tài tuổi trẻ này rốt cuộc sau thắng lợi trận chung kết học viện tinh anh đại tái đã tách ra.

Buổi tối.

Gió xen lá cây lay động, ánh trăng chiếu xuống để lại bóng bây trên đất.

Thẩm Tu từ trong bóng tối tỉnh lại lập tức ngồi bật dậy, đôi con ngươi còn mang theo cảnh giác lạnh nhạt dựa cào bản năng quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Bên đống lửa, trừ y ra vẫn còn hai người khác, một là Đường Tam nằm trên mặt đất vẫn còn hôn mê bất tỉnh, một người khác nhìn qua cực kỳ suy sút, vị đại thúc toàn thân vải rách tung tóe chính là Đường Hạo.

“Tỉnh rồi.” Giọng Đường Hạo trầm thấp mà hồn hậu vang bên tai Thẩm Tu.

“Đường thúc thúc.” Thẩm Tu thu lại cảnh giác, lễ phép nói: “Đường thúc thúc, tam ca làm sao vậy?”

“Ta làm nó ngủ thêm một lúc.” Đường Hạo trầm mặc trong chốc lát, nhìn trong mắt Thẩm Tu tràn đầy quan tâm ưu phiền, thở dài nói: “Nếu đã tỉnh, vậy đi đi.”

Thẩm Tu nhấp miệng, tay đặt trên đầu gối không tự giác run rẩy, y hơi hé miệng muốn nói rất nhiều điều nhưng cuối cùng chỉ im lặng rũ mắt, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mơ hồ: “Vì sao?”

“Tiểu Tu, ta cũng coi như nhìn ngươi lớn lên.” Đường Hạo lắc đầu than nhẹ: “Ta cảm thấy, ta có chút nhìn không thấu ngươi.”

“Ở trước mặt tiểu Tam, ngươi là một hài tử chân chính sẽ làm nũng sẽ tức giận. Ở trước mặt trưởng bối, ngươi là một tấm gương điển hình, ngoan ngoãn nghe lời, thông minh nghiêm túc. Ở trước mặt bằng hữu, ngươi là một đồng đội đáng tin vậy để dựa vào. Ở trước mặt người lạ, ngươi là một thiếu niên ôn hòa lễ nghĩa. Ở trước mặt địch nhân, ngươi là băng lãnh lạnh nhạt. Tiểu Tu, đâu là thật sự là ngươi?”

“… Cái nào, cũng là ta.” Thẩm Tu im lặng sau đó người nhạo một tiếng, lông mi dày che đậy cảm xúc trong mắt: “Đường thúc thúc, ngài biết đó, ta là cô nhi, là Tam ca cho ta một gia đình. Ta nói mình đã quên hết chuyện trước kia, nhưng mà ta làm không được. Ta không quên được nam nhân kia luôn miệng nói sẽ đối xử tốt với ta và mẫu thân, nhưng hết lần này tới lần khác say rượu lại thêm đánh đập. Quên không được gã mang đi những món đồ đáng giá sau kết hôn để lại mẹ bất lực mờ mịt. Quên không được dò xét lại những năm thấy nàng không được mấy lần sống tốt mà hỏng mất. Quên không được ta chính mắt thấy nàng chết…” Thẩm Tu dừng lại một chút, chỉ có hai tay trên đùi nắm chặt biểu hiện nội tâm không cách nào bình tĩnh như bề ngoài: “Bị đưa đến cô nhi viện — — ngài có lẽ đoán được chỗ đó làm cái gì, vì tranh giành những tài nguyên đáng thương mà đãi ngộ yên ổn, ta bắt đầu học được cách ngụy trang lừa gạt.”

Lần này dừng một lúc lâu, Thẩm Tu ngước mắt nhìn Đường Hạo, sống lưng có chút gầy yếu lại thẳng tắp: “Ta cũng không thấy mình là người lương thiện gì, trái lại, trong xương máu ta còn là kẻ máu lạnh. Ta thừa nhận, lúc trước khi gặp Tam ca ta có ôm tâm tư không dám hoàn toàn tin tưởng, thậm chí là ý lợi dụng, nhưng mà — “

“Ta dám nói, ta có thể vì Tam ca trả giá hết thảy, cho dù là tính mạng!”