Chương 70

Mọi người không còn cách nào khác, cho nên đành đi tìm Tĩnh Thủy ra mặt giải quyết.

Tĩnh Thủy đứng bên ngoài, ra dấu bảo mọi người im lặng, rồi mới đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.

“Ai đó?” Dư Đông cất giọng không kiên nhẫn.

“Là em, Tĩnh Thủy.”

Cửa lập tức được mở ra, Dư Đông mang theo đôi mắt hơi đỏ, có lẽ là vừa mới khóc, nhìn thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, hắn có hơi bất đắc dĩ: “Để một mình Tĩnh Thủy vào thôi, bây giờ tôi muốn yên tĩnh, mọi người không cần quá bận tâm.”

Mọi người tự động tản ra để lại không gian cho Dư Đông và Tĩnh Thủy.

“Vào đi.” Dư Đông dẫn Tĩnh Thủy vào phòng mình rồi đóng cửa lại.

Không chờ Tĩnh Thủy mở miệng, Dư Đông đã lập tức ôm lấy cô, chôn mặt lên đầu vai cô, giống như một đứa trẻ thút thít.

Tĩnh Thủy đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, cô hiểu tâm lý mất cân bằng của Dư Đông, cho nên phải chờ sau khi hắn bình tĩnh rồi mới từ từ giảng giải cho hắn.

Dư Đông sau khi làm ướt hết phân nửa diện tích quần áo Tĩnh Thủy thì mới ngừng khóc, có hơi mệt mỏi ngồi trên giường: “Là anh không tốt, anh không nên tự làm theo ý mình, đáng lý anh phải nghe lời em mới đúng.”

“Không sao, nổi tiếng lúc còn quá trẻ thì có mấy ai mà không kiêu ngạo chứ... Anh đã không tệ rồi, ít nhất là bản chất của anh không thay đổi. Lần này đúng là có hơi khinh địch, nhưng mọi người đều không trách anh, bởi vì ở những phút cuối cùng anh đã rất nỗ lực để tiến lên, không phải bây giờ vẫn còn hạng mục 200m tự do và tiếp sức hay sao? Phải phấn chấn lên, như thế này không phải là phong cách của anh.”

“Anh vừa mới xem các bình luận trên mạng, có nhiều người mắng thật sự rất khó nghe, khiến tâm trạng anh không tốt.”

“Lấy máy tính và di động ra đây.” Thái độ Tĩnh Thủy lập tức trở nên cứng rắn.

Dư Đông có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời cô.

Tĩnh Thủy nhanh nhẹn ấn phím tắt máy, bỏ hết vào ba lô: “Mấy ngày tới, máy tính và di động này em sẽ giữ cho anh, anh không cần quan tâm đến những lời bình luận đó, bọn họ biết gì chứ, căn bản là bọn họ không hề nhìn thấy sự nỗ lực và trả giá của anh, có việc gì thì cứ gọi điện thoại của khách sạn là được.”

Dư Đông không biết nên nói gì chỉ cảm thấy lòng ngực ấm áp, hắn nhẹ nhàng đỡ vai Tĩnh Thủy, mặt đối mặt với cô.

Nhìn ánh mắt sâu sắc đó của Dư Đông, Tĩnh Thủy có chút đứng ngồi không yên: “Anh sao vậy?”

“Cảm ơn em, Tĩnh Thủy.” Dư Đông hiếm khi trịnh trọng và nghiêm túc như vậy, “Cảm ơn em vẫn luôn ở bên cạnh anh, bất kể là trên đỉnh cao hay là rơi xuống đáy vực.”

“Em là bạn gái của anh, có gì mà phải cảm ơn chứ.” Tĩnh Thủy cảm thấy có chút buồn cười, nhìn nhau một lúc, Dư Đông đã chủ động đưa mặt đến gần.

Tĩnh Thủy đưa tay chặn lại, lém lỉnh cười cười: “Nếu 200m tự do anh biểu hiện tốt thì mới cho anh hôn.”

“Vì sao vậy?” Dư Đông thở dài.

“Bởi vì phải trừng phạt anh khoảng thời gian vừa rồi đã không huấn luyện nghiêm túc.”

“Có cần tính kỹ vậy không?” Dư Đông vẻ mặt ai oán.

“Cần chứ, cho nên anh phải cố thi thật tốt.” Tĩnh Thủy đắc ý cười cười, xoay người đi ra ngoài.

Khi Dư Đông một lần nữa xuất hiện trên sân thi đấu, Tĩnh Thủy biết Dư Đông mà cô quen thuộc đã quay trở lại.

Cũng vẫn tự tin và có sức quyến rũ như vậy.

Tuy rằng có rất nhiều khán giả thất vọng về màn biểu diễn lần trước, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn đến xem trận thi đấu hôm nay, cho nên khí thế cũng không hề suy giảm.

Lúc này, Dư Đông cũng không dám nóng nảy, hôm trước hắn đã xem lại tư liệu của Michael, đã có chút hiểu biết về đặc điểm kỹ thuật của cậu ta, cho nên sau khi xuất phát không thể để bỏ lại quá xa, còn chặn đường sau thì phải là cứng đối cứng.

Tiếng súng báo hiệu giống như một cái bật lửa khơi dậy sự nhiệt tình của đám đông khán giả, liên tục kêu gào cổ vũ, bảo Dư Đông cố lên, khiến Tĩnh Thủy hết sức cảm động.

Dư Đông vừa xuất phát đã bơi nhanh hơn một chút, hơn nữa luôn luôn chú ý tình huống bên phía Michael, Michael dù sao cũng là lần đầu tiên tham dự giải thế giới, vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm, những mét đầu tiên bơi rất nhanh, chặng 50m lần thứ ba thì lại quá hung hăng, cho dù thể lực có tốt đến cách mấy thì cũng khó mà chịu đựng nổi kiểu bơi như thế.

Đó là một cơ hội tốt, vào 50m cuối cùng nhất định phải tập trung toàn lực hướng về phía trước. Dư Đông không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, thuần thục quạt nước, hướng về phía Michael mà bơi tới.

Tĩnh Thủy ở trên bờ có thể nhìn thấy tần suất của Dư Đông rõ ràng nhanh hơn Michael rất nhiều, chuyện vượt qua cậu ta chỉ là sớm hay muộn.

Sự tin tưởng của khán giả ở hạng mục thi đấu 400m tự do bị mất đi, cuối cùng cũng đã có thể tìm lại được trong hạng mục này, bọn họ quơ biểu ngữ, hét lên rung trời.

Bọt sóng dưới chân Dư Đông nhảy lên, kêu gào, giống như cánh quạt đẩy hắn về phía trước, sau một tổ hợp động tác quạt nước, Dư Đông thành công vượt qua.

Ánh đèn lại một lần nữa tập trung lên người hắn, bể bơi lại biến thành sân khấu của một mình hắn, rốt cuộc hắn cũng có thể lấy lại được sự kiêu ngạo của mình.

Sau lễ trao thưởng, Dư Đông vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về lời hứa hẹn kia của Tĩnh Thủy, khiến cho rất nhiều câu hỏi của phóng viên, suýt nữa hắn đã không trả lời được.

Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, hắn tung tăng nhảy nhót đi về phòng chờ, cười hì hì nói với Tĩnh Thủy: “Có thể trả máy tính và điện thoại cho anh chưa? Với lại phần thưởng của anh nữa?”

Tĩnh Thủy lo lắng nhìn quanh bốn phía: “Bây giờ không tiện đâu, chờ sau khi kết thúc thi đấu hôm nay rồi nói.”

Dư Đông cảm thấy trong lòng có hàng ngàn hàng vạn con chuột đang gặm cắn, ngứa ngáy cực kỳ, nhưng mà không có cách nào khác đành phải cố gắng chịu đựng.

Sau khi buổi thi đấu kết thúc, Dư Đông giống như một học sinh lén lút làm chuyện xấu, kéo Tĩnh Thủy trốn đi.

Vào được phòng mình, Dư Đông giữ cửa khóa trái, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Tĩnh Thủy, hôn thật sâu.

Đương nhiên hắn vẫn là hiểu được phải tiết chế, không tiến thêm bước nào nữa.

Lưu luyến đưa Tĩnh Thủy ra ngoài, Dư Đông vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc ban nãy, thì Triệu Nham đẩy cửa đi vào, dùng tay đỡ lấy bả vai, vẻ mặt nhăn nhó, có lẽ là rất đau đớn.

“Sao vậy? Thời gian hiệu lực châm cứu đã hết rồi sao?”

Triệu Nham gật đầu, dựng đứng gối đầu lên, rồi tựa lưng vào đó, cố tạo một tư thế thoải mái nhất cho mình.

“Tình trạng cậu như vậy, còn có thể tham gia thi đấu không?”

“Có thể.”

“Nhưng nếu cậu cứ cố gắng như thế để ra sân thi đấu, thì bả vai của cậu sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

“Từ sau khi Từ Minh Triết và Diêu Khải Hiên đi rồi, hạng mục tiếp sức của chúng ta đã rất yếu, nếu không có tớ, sẽ càng không xong, coi như là lần cuối cùng tớ ra sức cho các cậu.”

Dư Đông không thể nói thêm gì nữa.

Miễn cưỡng ra sân thi đấu đã khiến cho bả vai của Triệu Nham trở nặng nhanh hơn, sau khi thi xong, bả vai anh ta bị sưng lên rất to, hơn nữa cánh tay cũng không thể cử động được.

Tổ y tế đã xử lý khẩn cấp, nhưng còn việc giải phẫu thì phải chờ sau khi thi đấu kết thúc, mới có thể về nước mới mổ được.

May mắn là cuộc giải phẫu kết thúc thành công, không hề để lại di chứng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này của Triệu Nham, nhưng để tránh chấn thương lần thứ hai, Triệu Nham chắc chắn không thể tiếp tục sự nghiệp bơi lội.

Triệu Nham bình tĩnh đón nhận thực tế này, anh ta đi tìm huấn luyện viên làm thủ tục xuất ngũ.

Nhưng người không thể bình tĩnh nhất chính là Dư Đông, vốn dĩ bạn bè ở trong đội của hắn đã không nhiều lắm, Triệu Nham cũng bỏ đi thì chỉ còn lại một mình hắn đơn độc chiến đấu.

Nhưng dù sao cuối cùng thì Triệu Nham cũng phải có sinh hoạt của riêng mình, anh ta không thể cứ ở đây mãi được, cái gọi là bạn bè chính là người chỉ có thể đi cùng bạn một đoạn hành trình, sau đó thì đường ai nấy bước...