Chương 5

Chương 5

Edit: shitbaydaytroi

Hút xong điếu thuốc, Tưởng Mộ Tranh nhìn Phó Duyên Bác nói: " hôm khác chúng ta gặp mặt uống một ly, tôi còn có việc gặp cậu sau."

Nói xong đem đem đầu mẩu thuốc lá ấn dẹt rồi ném vào thùng rác.

Phó Duyên Bác cũng nhìn thấy áo trên người Tưởng Mộ Tranh ướt: " được, không làm phiền cậu, rảnh thì gặp nhau."

Hai người lại bắt tay nhau lần nữa.

Nói lần sau gặp, cũng chỉ là nói lời khách sáo lấy lí do thoái thác, dù sao hai người cũng không hỏi phương thức liên lạc của đối phương.

Tưởng Mộ Tranh đi xuống cửa hiệu bán đồ dành cho nam, chọn kiểu dáng nói với nhân viên bán hàng muốn có màu trắng.

Nhân viên bán hàng xin lỗi nói: " thật xin lỗi Tưởng tiên sinh, kiểu dáng này áo trắng chỉ còn size 180 ( size XL) , size 185 ( size XXL) vừa mới có một vị khác lấy đi rồi ạ."

Mẫu áo này mỗi size chỉ có một màu, Tưởng Mộ Tranh nhớ tới túi xách mà Phó Duyên Bác vừa cầm đúng là nhãn hiệu này. Anh ta cùng Phó Duyên Bác từ nhỏ không chơi cùng một chỗ với nhau, cũng không có hiềm khích, chính là kì lạ ở chỗ ánh mắt thường thức lại giống nhau, vẫn không thể nào lí giải được.

Rõ ràng không có quan hệ gì nhưng có rất nhiều chuyện gu thẩm mỹ lại không sai biệt lắm, ngay cả chuyện nhìn quần áo thôi cũng giống nhau. Chính anh cũng cảm thấy khó hiểu.

Nhân viên bán hành nhỏ giọng nói: " Tưởng tiên sinh, thiết kế này vẫn còn size của ngài chỉ là màu đen, nhưng vẫn rất hợp với khí chất của ngài, ngài có muốn đổi không ạ?"

Tưởng Mộ Tranh cũng không phải người gây khó dễ cho người khác: " được, lấy màu đen đi, đem tag trên áo cắt đi luôn giúp tôi, tôi cần dùng luôn."

" vâng, phiền ngài chờ một lát."

vài phút sau, nhân viên bán hàng đã đem áo là tốt cắt tag áo đem ra trước mặt Tưởng Mộ Tranh . Tưởng Mộ Tranh thay nhanh áo rồi đi xuống tầng.

Tới khách sạn Bốn Mùa, Tưởng Mộ Tranh ở trong phòng nghỉ chờ gần một tiếng đồng hồ, Du Ngọc mới bàn hợp đồng xong. Tưởng Mộ Tranh cũng là lần đầu nhìn thấy Du Ngọc, cũng giống như mẹ của anh tuy rằng đã hơn 50 rồi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, khí chất duy trì cách giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự cao quý ưu nhã.

Du Ngọc vừa tới nơi liền nói xin lỗi với anh, nói làm chậm trễ thời gian của anh. Tưởng Mộ Tranh nói vốn dĩ tối nay anh ta không có việc gì, ở nhà hay ở đây đều giống nhau cũng là ngồi xem tin tức. Du Ngọc đem đồ đào doãn phàm nhờ bà gửi cho con trai đưa cho Tưởng Mộ Tranh : " mẹ cháu còn dặn dò ta một câu, nhất định phải để cháu mang đồ này cho tứ ca của cháu trong tối nay a"

Tưởng Mộ Tranh tự giễu: " dì, ngài hiện tại biết cháu ở nhà có bao nhiêu khó khăn đi, mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng."

Du Ngọc cười nói: " cháu nói mới nhớ, con gái ta tuổi cũng tầm bằng cháu đấy."

Tưởng Mộ Tranh thuận miệng hỏi : " là con gái của dì sao?"

Du Ngọc gật đầu: " đúng vậy, kém cháu bốn tuổi."

Tưởng Mộ Tranh : " con gái là áo bông nhỏ của mẹ, mẹ cháu nằm mơ cũng muốn có một đứa con gái."

Du Ngọc: " hai ngày trước mẹ cháu cũng nói giỡn, đem hai đứa đổi với nhau đấy."

Tưởng Mộ Tranh cười: " thì ra mẹ cháu ghét bỏ cháu như vậy."

Anh nhìn thời gian: " dì, cháu không quấy rầy ngài nữa, cháu đem đồ này đưa cho tứ ca."

Lại chân thành nói: " chờ dì đi công tác về, cháu cùng tứ ca mời ngài một bữa cơm, thứ 7 tuần sau hoặc là chủ nhật ngài có rảnh không ạ."

" được, dì về liền gọi cho cháu, vừa lúc em gái cháu cũng có thêm bằng hữu."

Nói đến Lạc Táp, Du Ngọc trong lòng liền thở dài: " sau khi dì cùng ba nó li hôn, nó dường như cũng thay đổi tính cách, không nói nhiều nữa cũng không có bạn bè gì cả, mấy đứa vừa lúc cùng lứa liền có nhiều đề tài nói chuyện, cạnh cháu có người phẩm chất tốt thì giới thiệu cho nó một người."

Tưởng Mộ Tranh cười nhạt: " không thành vấn đề, sau này đi chơi cùng bằng hữu ra ngoài cháu liền mang cô ấy theo."

Lại hàn huyên đơn giản mấy câu, Tưởng Mộ Tranh liền cáo từ.

Du Ngọc cầm điện thoại gọi cho Lạc Táp: " Lạc Lạc, mẹ hết việc rồi, con đang ở đâu? Mẹ đến đấy tìm con."

Lạc Táp: " mẹ không cần lại đây, con đi qua liền đây."

Cúp máy, Lạc Táp liền đến quầy thanh toán đi ra khỏi quán cà phê.

Cô đã đến đây từ sớm, mẹ còn muốn bàn việc cô một mình ở phòng chờ rất nhàm chán, liền đến tiệm cà phê bên cạnh ngồi xem tạp chí gϊếŧ thời gian.

Lạc Táp như thế nào cũng không nghĩ tới, đêm nay sẽ còn lần thứ ba gặp được tên ăn cơm mềm kia. Cửa thang máy chậm rãi mở ra , Lạc Táp đứng chếch ra một bên chờ người trong thang máy ra ngoài, trong lúc vô tình liếc mắt vào trong thang máy một cái, sau đấy mắt hạnh liền trừng to.

Thật là gặp quỷ.

Đúng là âm hồn bất tán.

Tưởng Mộ Tranh : " ..."

Bước ra khỏi thang máy, mặt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, hai người giằng co vài giây.

Chợt, anh ta cười lạnh một cái: " cảnh sát Lạc, dây dưa không dứt a?"

Lạc Táp híp mắt lại, liếc mắt nhìn áo anh ta đang mặc trên người, đã đổi thành màu đen, vốn còn muốn xin lỗi anh ta chuyện ban nãy, ngẫm thấy rằng hành vi hất nước bẩn lên người anh ta là không tốt, dù việc đó không phải cô làm nhưng cũng coi như cô cũng có lỗi trong việc này. Nhưng nhìn xem, khẩu khí hiện tại của anh ta kìa!

Chắc chắn lại nghĩ cô theo dõi anh ta rồi!

Cô cười châm chọc: " tôi lì lợm theo dõi anh?"

Tưởng Mộ Tranh hỏi ngược lại: " chẳng lẽ không phải?"

Lạc Táp: " cho dù Hoa Đà tái thế sống lại cũng không cứu được bệnh của anh nữa rồi." Cô chỉ thẳng vào hai mắt mình lại chỉ tay vào đầu mình.

" nhìn này, mắt tôi không mù! Đầu tôi cũng không có bệnh! Anh cảm thấy tôi sẽ coi trọng anh? Nực cười, đồ thần kinh!"

Thang máy đến nơi, cửa mở ra.

Lạc Táp hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, đi lướt qua anh ta, còn cố ý đem gót giày dẫm lên chân Tưởng Mộ Tranh , lại dí mạnh thêm mấy phần lực, sau đó lại vân đạm phong khinh đi vào trong thang máy.

Tưởng Mộ Tranh : " ...!"

Đau quá, mẹ nó.

Lên đến tầng trên. Du Ngọc đang nói chuyện điện thoại: " ừ,em sẽ lập tức trở về liền."

Nghe được tiếng bước chân, bà quay đầu lại cười khóe miệng cười nhạt: " nhanh như vậy?"

Lại nói với bên kia: " lát nữa gọi lại sau, Lạc Lạc đang ở đây."

Lạc Táp ngồi xuống: " công việc bận như vậy?"

Du Ngọc: " ngày mai đi HongKong không phải là công tác. Chú Sở nói lâu rồi không đi ra ngoài chơi, lần cuối ra ngoài chơi vẫn là lần cùng cin đi Thụy Sĩ, lần này đúng lúc Tư Tư có ngày nghỉ, nó ở HongKong, mẹ cùng chú Sở liền đến HongKong đến chơi với nó."

Lạc Táp không lên tiếng, mà cũng không muốn lên tiếng.

Chú Sở đương nhiên là chồng hiện tại của mẹ, Sở Tư Tư là con vợ trước của chú Sở, nhỏ hơn cô ba tuổi, đang ở nước ngoài du học, hai người như nước với lửa không có một chút giao tình gì hết, gặp nhau liền phát hỏa.

Mỗi lần đi chơi đều là chú Sở cùng mẹ đi với cô một chỗ, sau đó lại đi một chỗ khác bồi Sở Tư Tư.

Bà biết chuyện này chính là một vết sẹo trong lòng của con gái, không thể chạm vào. Quan hệ với Sở Tư Tư bà cho rằng sẽ trôi qua theo thời gian, chuyện này trong lòng con gái sẽ từ từ phai nhạt dần, nhưng phản ứng của nó hiện tại bà biết là không dễ gì phai mờ được.

Bà duỗi tay chạm vào mặt Lạc Táp: " sao lại gầy như vậy?"

Lạc Táp đơn giản nói: " giảm cân thôi mà."

" con chỗ nào thì béo mà phải giảm cân! Công việc kia của con vốn là việc hao tốn thể lực, về sau phải ăn cơm đúng bữa, mà phải ăn no." Du Ngọc lấy quà trong túi đồ bên chân đưa cho cô.

" đây là bộ sưu tập thu đông năm nay, trong nước không bán."

Lạc Táp nhận lấy, nhìn nhìn, thật màu sắc.

Mẹ mỗi lần tới đều mua cho cô quần áo đều đem đồ trong nước không có cho cô.

" nha, đây là áo khoác cho con trai nhà Chu Nghiên, con đi làm thì đưa cho con bé." Du Ngọc đưa cho cô một túi giấy.

Bạn bè duy nhất của con gái là Chu Nghiên, ở cùng một chỗ với Chu Nghiên làm cho tình tình của Lạc Táp sáng sủa hơn không ít, cho nên mỗi lần bà đi công tác, bà đều nhớ rõ mau quà đưa cho Chu Nghiên.

Lạc Táp: " lần sau mẹ không cần mua nữa, thằng bé có nhiều quần áo mặc còn chưa hết nữa kìa, trẻ nhỏ lớn nhanh con mua cho nó sau là được."

Du Ngọc: " cái này làm sao giống nhau được, con mua là con mua mẹ mua khác nhau mà."

Lại hỏi cô: " gần đây có tới nhà cậu của con thường xuyên không?"

Lạc Táp: " gần đây đều bận xem xét mấy vụ say rượu lái xe không có thời gian để đi, cuối tuần được nghỉ thì con qua."

Du Ngọc: " cuối tuần này mẹ cũng về, mẹ sẽ đi cùng con.kỳ nghỉ đông năm nay con bao giờ thì có lịch?"

" nói sau đi, con cũng chưa tính đi du lịch ở đâu."

" sắp tới không có chuyện gì quan trọng thì xin nghỉ phép đi, trước khi xin nghỉ nói với mẹ một tiếng, mẹ đem công việc sắp xếp một chút rồi chúng ta đi Thụy Sĩ chơi."

Lạc Táp ngẩn ra: " sao lại tới Thụy Sĩ ?" năm ngoái họ vừa mới tới Thụy Sĩ, hơn nữa mẹ cô cũng mới từ bên đó công tác về."

Du Ngọc: " mẹ ở bên đó gặp được bạn học cũ, vườn nhà dì ấy đặc biệt đẹp, con không phải là rất thích vườn cây hoa hoa cỏ cỏ sao,dì Đào kia cũng rất thích mấy thứ như vậy. Trước đó đi Thụy Sĩ đều là đi đến thành phố lớn, mẹ thấy thị trấn nhỏ mới chơi vui."

Lạc Táp gật gật đầu lại nghĩ đến thời gian hiện tại: " nếu vậy mùa xuân sang năm thì đi, mùa xuân cảnh đẹo, cuối mùa thu cũng không có gì đẹp để ngắm."

Mùa xuân đúng là rất đẹp, nhưng mùa thu cũng có vẻ đẹp riêng của nó không giống nhau a."

" cũng đúng, cuối tuần này con còn phải triển khai tuyên truyền giao thông cho người đi đường ở đường Sấm Hồng, xong lần này sẽ xin nghỉ phép."

Lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Lạc Táp nhìn đồng hồ, đã 11 giờ đêm rồi.

" mẹ, ngài đi về đi, sáng mai còn phải dậy sớm cho kịp chuyến bay mà."

Du Ngọc cũng cảm thấy mệt mỏi mấy ngùy liền không nghỉ ngơi tốt, dọn đồ rồi cùng Lạc Táp đi xuống. Vào đến thang máy, Du Ngọc đột nhiên nhớ tới lời của Tưởng Mộ Tranh nói muốn hẹn ăn một bữa cơm,

" đúng rồi, Lạc Lạc cuối tuần này mẹ trở lại đây thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, là con trai của dì Đào mời khách."

Lạc Táp: " dì Đào không phải đnag ở nước ngoài hay sao?"

Du Ngọc: " mấy đứa con của dì ấy đều ở đây."

Lạc Táp đối với việc ăn bữa cơm này không có gì hào hứng cả, cô cũng không thích xã giao, cảm giác rất phiền toái.

Du Ngọc cũng nhìn ra được, giải thích nói: " vốn dĩ me cũng không tính đi nhưng con không phải thích vận động sao, có khi cùng người ở mấy câu lạc bộ ra ngoài chơi đùa mẹ không yên tâm, bây giờ con cùng con của dì Đào cũng hay ra ngoài đi đây đó, quen thân với nhau cùng chiếu cố nhau mẹ cũng yên tâm hơn."

An toàn là một chuyện có thể quen biết nhiều bạn hơn, nói không chừng còn có thể gặp được người mình thích.

Tính tình con gái bà bên ngoài thì mạnh mẽ cường thế, nội tâm cũng rất quật cường không chịu theo ý người khác, bà không thể cứng rắn cưỡng ép nó đi gặp mặt gì đó, nhưng nhìn con gái không yêu đương gì, bà nhìn liền sốt ruột a."

Lạc Táp hiểu mẹ cô đang lo lắng điều gì, đành phải miễn cưỡng gật đầu. cùng mẹ cô tách ra Lạc Táp liền trực tiếp lái xe về nhà.

Trên đường vẫn còn không ít xe đang lưu thông trên đường, nhưng đã không còn nhiều tiếng động ồn ào náo nhiệt như ban ngày, ngay cả đèn đường trong cũng quạnh quẽ hơn rất nhiều. thấy trong xe yên tĩnh, nhạc táp vươn tay mở nhạc, nhạc dạo đầu bài rất dài nên cô không nghe ra đây là bài gì, chỉ có thể đoán đây là một bài hát tiếng anh.

nhạc dạo đầu kết thúc , âm thanh khàn khàn truyền đến: " năm 2002 tuyết đầu mùa rơi, kí ức năm xưa càng thêm ít..."

Lạc Táp: " ..."

Chợt bật cười trong vô thức.

Sau đó lại không biết vì sao, thế nhưng lại cười thành tiếng.

Cô cũng không tắt nhạc mặc kệ bài hát kia cứ lặp đi lặp lại không chuyển bài khác. Cảm thấy cũng không tệ.

Tới cửa tiếu khu cô sống, Lạc Táp giảm tốc độ xuống phía trước cô có một chiếc xe hơi màu đen đang chờ kiểm tra thẻ ra vào, cô híp híp nhìn, thôi chết, thẻ ra vào vẫn còn để trên xe của cô.

ở trong xe Tưởng Mộ Tranh vẫn thỉnh thoảng quan sát gương chiếu hậu kiểm tra tình hình phía sau, không nghĩ tới nữ nhân kia theo hắn từ khách sạn đến tận nhà tứ ca bên này. ở khách sạn gặp được Lạc Táp, theo trực giác của mình anh liền nghĩ rằng cô gái này vẫn còn tạo ra những cuộc gặp " ngẫu nhiên" như thế này. Đem biển số xe của cô ta cho tài xế chú ý hơn.

Vừa mới bắt đầu tài xế nói đằng sau không có gì, kết quả chạy được nửa đường tài xế nói , chiếc xe kia quả thật theo đuôi kịp xe anh.

Anh không nghĩ tới cô không chỉ có lợi dụng thẻ cảnh sát, còn lợi dụng chức vụ để định viji ô tô của hắn, một đường chạy theo tới tận đây.

Vốn tưởng rằng cô ta theo tới cửa tiểu khu liền thôi, kết quả cô ta còn tìm mọi cách để vào được bên trong khu biệt thự này. Mấy năm nay, có rất nhiều nữ nhân muốn bò lên giường anh ta, so với cô càng tâm cơ thủ đoạn hơn không ít. Nhưng giống như cô lấy thẻ cảnh sát cùng chức vụ ra để thực hiện thì đúng là lần đầu tiên anh ta thấy.

Tưởng Mộ Tranh nói với tài xế xe: " dừng ở phía trước."

Anh đẩy cửa xuống xe, ở bên kia Lạc Táp đang cùng bảo vệ giải thích cái gì đó, anh nhấc chân bước qua.