Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dường Như Đã Yêu

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi sáng… tôi nghe Thư kí của chú nhờ việc ở công ty chú nên tôi đến đó. bận rộn cả ngày với mớ công việc mà không thấy chú đâu. gọi điện thoại thì không bắt máy… hay là chú đi cung cô ta. Tâm trí tôi rối bời… cảm giác khó chịu như muốn xé tan cơ thể tôi. Tôi ko muốn chia sẻ chú cho ai hết. nếu giờ này cô ta đến đây… đấu tranh giành lấy chú của tôi thì tôi cũng ko ngại ngần mà

chiến đấu với cô ta đến cùng. Các bác thấy tôi nói thế có đúng không?

Tôi giận cái ông chú này. nếu ông ta mà về đây tôi sẽ xử ông ta. Tôi sẽ đánh ông ta, mắng ông ta… xích ông ta lại 1 chỗ để không còn phải lo lắng cái gì nữa… nghĩ là vậy các bác ạ.

chiều đến tan làm… mọi người về hết tôi cũng lọ mọ về theo… người đàn ông đón tôi ở cổng là… chú… tôi giật mình… chú vẫn ăn vận bình thường.. tay cầm 1 bó hoa… khuôn mặt tươi hơn hớn. không biết làm gì có lỗi với tôi mà bày đặt đến như vậy.

chú bước lại. đưa bó hoa tặng tôi khuôn mặt có phần bí hiểm. còn tôi… cơn giận… cơn ấm ức bắt đầu dâng lên.

- chú đi đâu cả ngày?

- à… tôi đi chơi.

- sao ko đi luôn đi còn về đây làm gì?

Tôi hờn dỗi quay đi. chú thì cười… đã không biết lỗi rồi còn hớn ha hớn hở. tôi ghét Lão gìa này… tôi ghét lão.

Chú đưa bó hoa về phía trước mặt tôi.

- thôi ko giận… tôi biết lỗi rồi.

Chú níu tôi. Tôi vùng vằng… chúng tôi như hai đứa trẻ yêu nhau giận nhau ý… nhìn trẻ con lắm.

- thôi… mà… tặng em này… bà xã.

Bà xã…. Nghe xong câu đó tôi ngẩng lên nhìn lão ta.. eo ơi… cái mỏ dẻo chưa kìa… nói thật con gái yêu bằng tai mà… cho nên nghe xong câu này giận hơn của tôi cũng bay đi gần hết… tôi lườm rồi đón bó hoa từ tay chú… mặt vẫn giả bộ nghiêm túc. Chú thích quá kéo tôi lại hôn lên trán tôi 1 cái rồi dắt tôi về..

Ôi…. Tôi hạnh phúc quá các bác ạ.

Nhưng vì mải hạnh phúc… tôi cũng ko biết rằng có người đang nhìn chúng tôi từ xa… liệu rằng họ sẽ làm gì với hạnh phúc của chúng tôi bây giờ.

Chúng tôi trở về nhà. Nhà tôi thì vẫn im lìn như vậy nhưng nhà chú có vẻ rất đông vui. Chú đưa tôi về nhà thay đồ rồi dặn tôi sang luôn. Khi bước vào… người nhà chú ngước lên nhìn tôi. Ai cũng có vẻ rất vui. bố chú hình như có chức vụ rất to trong họ nên mọi người đều chào tôi là bà trẻ… ôi…. Tôi mới có 30 thôi mà… tôi ngại đỏ mặt.

Chú nắm tay tôi dắt lên cầu thang.

- lên nhà đi… tôi có cái này cho em xem.

- ở dưới này nấu cơm đã.

- kệ… các bác ấy tự lo được.

Tôi xấu hổ chào mọi người đi lên. Chú dắt tôi đến cửa phòng 1 tay bịt mắt tôi lại.

- gì mà bí mật thế.

- em cứu nhắm mắt vào.

Tôi cười rồi nhắm mắt… chú già của tôi hôm nay có vẻ vui lắm ý… làm tôi quên cả cơn giận mất rồi. chú mở cửa rồi dắt tôi vào bên trong…

- nào… mở mắt từ từ thôi nhé.

Tôi mở mắt từ từ… trước mặt tôi vẫn là căn phòng chú nhưng nội thất đã thay đổi hoàn toàn… giường mới, tủ mới, ghế cũng mới. giấy dán tường cũng mới luôn ý. Căn phòng được phủ một màu xanh dịu… tôi thích màu này… màu của bầu trời tự Đỗ. đẹp nhất là bức hình cưới của chúng tôi… tôi cười chúm chím còn chú thì khỏi nói… cười như bắt được vàng… hứ… có nhất thiết phải sướиɠ thế không?

Tôi bất ngờ lấy tay bịt miệng

- đẹp không.

gật

- mở tủ ra đi.

Tôi bước lại mở tủ. quần áo của chú được treo gọn gàng nhưng bên cạnh là quần áo của tôi.

- gì thế này… sao có quần áo của cháu ở đây.

- mẹ em mang sang đấy… bà bảo nhà bà chật quá nhờ tôi cất giùm.

- này… mẹ cháu sợ mất con lắm… ko đời nào đâu.

- em về hỏi mẹ ý.

Hu hu… tôi bị đuổi đi thế này sao? mọi người ko ai cần tôi nữa rồi à… đúng là có thằng rước đi có khác.. bố mẹ tôi còn mừng rơn ý chứ… để 1 bà cô tổ trong nhà như tôi đúng là 1 sự đau đầu không hề nhẹ rồi.

- hoá ra hôm nay ko nghe máy vì cái này à?

- em ko biết tôi vất vả thế nào đâu.

- sao ko nói.

- thế mới là bất ngờ dành cho vợ tôi ý chứ.

- hì…

Tôi quay lại níu cổ chú… hôn lên má… tán thưởng

- chú già… yêu chú nhất nhà.

Chú cười. nhìn tôi âu yếm

- vất vả cả ngày được có tí thế thôi á?

- thế muốn gì?

- hì hì… thử giường mới luôn được không?

Eo ôi… dê xổng chuồng rồi kìa… càng ngày càng hư hỏng… thế mà trước kia tôi cứ ngỡ lão bị yếu sinh lý khi mà quen nhau bao ngày ko biết đòi hỏi… vậy mà được 1 cái là lộ bản chất ngay.

- đừng có mà vớ vẩn.

- vớ vẩn cái gì.

- cả nhà dưới kia kìa…

- yên tâm… ko ai dám lên làm phiền vợ chồng son đâu.

- hứ… nhưng mà để dành là để dành… cấm nói nhiều

Chú tiu nghỉu.

- chán thế… đang háo hức.

- kệ

Tôi nói cùn… chú kéo tôi lại hôn lấy hôn để… tay chân cố tình dụ dỗ nhưng tôi ko chịu… nhìn cái bản mặt chú kìa… có ghét không?

- thế cái kia là cái gì?

- à… ổ chuột của tôi đấy.

- là gì cơ.

- thì tôi ngủ tạm dưới đấy.. mấy hôm nữa em về thì tôi được lên giường.

- thôi… rét lắm… lên giường ngủ có sao đâu.

- ko… tôi muốn em là người đầu tiên nằm lên nó. nếu ko là em thì ko là ai hết.

Tôi xúc động,… chú yêu tôi thế là cùng… nếu nói như vậy thì tôi hạnh phúc quá rồi… còn gì hạnh phúc hơn… chú khiến tôi yêu chú 1 cách điên cuồng rồi… ko lối thoát… ko biết mình là ai nữa… chỉ muốn có duy nhất 1 mình chú trong cuộc đời… nếu giờ này bố mẹ tôi biết chuyện… nhất định tôi sẽ đấu tranh… tôi nhất định sẽ bảo vệ tình yêu của tôi đến cùng. TÔI YÊU CHÚ

bữa cơm của hai bên gia đình bàn nhau chuyện đám cưới đám hỏi của chúng tôi… vui vẻ và thuận lợi.. nói chung nhà trai nhà gái sát vách nhau… cho nên Bá quyết định tổ chức chung. Tôi biết nếu cả hai kết hơp lại… có lẽ đám cưới của tôi sẽ to nhất xóm cho mà xem… và việc đón dâu có lẽ cũng rất đơn giản chỉ cần chú rể sang nhà cô dâu dắt cô dâu sang đường là về được đến nhà… tôi ko biết các bác lấy chồng có gần như tôi ko nhưng trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tôi sẽ lấy ông hàng xóm đối diện nhà mình.

Buồn cười quá nhỉ?

Mọi người ăn uống vui vẻ xong rồi cũng ra về… bố mẹ tôi vào phòng nghỉ ngơi… chỉ còn tôi và chú ngồi với nhau ngoài ghế…c húng tôi nắm tay nhau… chỉ nắm tay thôi cũng vui lắm rồi… chúng tôi ko dám hôn nhau trong phòng khách đâu… nhớ bố nhìn thấy thì xấu hổ chết đi được ý chứ.

Chú vuốt tóc tôi

- hôm nay mệt ko?

- ko…

- dạo này em gầy đi đấy nhé.

- cháu thấy bình thường mà.

- bao giờ thôi gọi chú đấy hả cô kia.

- bào giờ hai đứa về chung nhà.

- lâu nhỉ… tôi sốt ruột lắm.

- chú chờ có người giặt quần áo nấu cơm cho chứ gì?

- uh.

- có người là quần áo… có người… nghe chú ca cẩm

- đúng thế…

- nhưng mà còn thiếu…

- …

- có người nằm cạnh có người ngủ cùng. Có người để sờ và…. mần thịt.

Tôi đỏ mặt nhéo chú.

- nói bậy hà

- thật thế còn gì? Tôi sốt ruột lắm ý… mai mình đi lấy thiệp.. gửi các cụ mời nhé… không muốn rồi.

- bố cháu gọi điện mời gần hết rồi ý chứ.

- mẹ tôi cũng vậy… các cụ nhanh nhề.

- đúng là đuổi được đứa con gái đi có khác.

- uh… đúng là kiếm được người nấu cơm có khác… nhanh nhẹn ghê.

- vâng… chú cứ cười đi

Chú cười…,

Ngay sau đó chú nhận được điện thoại, tôi thấy chú căng thẳng. Chú đi ra ngoài. Nói chuyện trong điện thoại. Nghe như tiếng họ đang tranh cãi. Tôi biết ng phụ nữ đó ko ai khác là vợ chú. Nhưng họ nói về chuyện gì tôi cũng ko biết nữa.

Tôi thật sự rất tò mò.

Kể từ khi ng phụ nữ đó xuất hiện. Ko đêm nào tôi được ngủ ngon. Linh tính cho tôi thấy cuộc đấu tranh này ko hề đơn giản. Tôi vẫn lặng lẽ như ko có chuyện gì xảy ra hết. Nếu như chú thật lòng yêu tôi. Nhất định chú sẽ tìm cách giaỉ quyết êm đẹp. Và nếu bố mẹ tôi biết chuyện thì lúc đó cứ coi như ván đã đóng thuyền rồi, và chúng tôi sẽ bên nhau hạnh phúc. Tôi tin là như vậy.

Đêm hôm đó tôi nằm trên giường... tự nhiên ánh điện bên ngoài loé lên. tôi ngồi dậy. chiếc xe của chú đi ra khỏi gara. chú đi đâu giờ này ngoài đi gặp người phụ nữ đó. tôi ngồi bật dậy. tôi lấy áo khoác của mình... tôi có nên đi theo chú không nhỉ... tôi muốn biết họ sẽ làm gì... tôi muốn biết người đànông vừa nói yêu tôi tha thiết lúc nãy sẽ hành xử thế nào với mối tình đầu của anh ta... suy nghĩ một hồi tôi bước xuống nhà. tôi tra chìa khoá vào xe... giờ hơn 12 giờ đêm rồi... nếu tôi dắt xe ra khỏi nhà bố tôi sẽ phát hiện ra và ngày mai câu chuyện này sẽ đến tai nhà bên đó... chứ không có chuyện gì ai tự nhiên đi giữa nửa đêm... tôi ko muốn bố tôi biết chuyện... tôi rút chìa khoá đi lên nhà... cảm giác bức bối... cảm giác tò mò... cảm giác ghen tuông bủa vây tôi... tôi phải làm sao bây giờ.
« Chương TrướcChương Tiếp »