Chương 1: Đồ Dành Cho Người Lớn

Khi Bạch Chi Chi cuối cùng cũng chịu đặt cây bút trên tay xuống thì sắc trời đã nhá nhem tối.

Cô có thói quen ngồi lại lớp sau giờ tan học để làm hết bài tập rồi mới về nhà, hôm nay muộn hơn ngày thường một chút.

Cô vừa thu dọn đồ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, đám học sinh hay chơi bóng rổ cũng chỉ còn lác đác vài người.

Bạch Chi Chi không ngạc nhiên khi không thấy người cô muốn nhìn. Cô quen rồi, dù sao nếu phải mô tả hành vi này, nói một cách nhẹ nhàng thì đó là tình cảm thầm mến đẹp đẽ của thời học sinh, còn nói khó nghe là nhìn trộm cũng không quá đáng.

Vì vậy cô tự biết mình, người làm chuyện xấu phải có tính tự giác của người xấu. Cuối cùng cũng chậm chân một chút, nhưng bước chân cô vẫn khá gấp gáp, thấy xe buýt sắp đến, cô hoàn toàn không để ý có thứ gì đó vừa rơi ra khỏi túi xách.

Lộ Dã mới chơi bóng xong, đồng phục học sinh rộng rãi cậu tuỳ ý cầm trong tay, đưa lên mặt, mồ hôi chảy xuôi theo gò má cậu. Mười bảy mười tám tuổi vốn là thời điểm khiến người ta dễ dàng rung động, huống hồ Lộ Dã còn sở hữu một gương mặt vô cùng cuốn hút. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt hạnh có chút ngây thơ vô tội, cánh môi đầy đặn. Đáng lẽ ngoại hình của Lộ Dã phải có chút baby nữ tính, nhưng khi ở trên người Lộ Dã, chúng lại kết hợp thành vẻ phóng khoáng và hoang dã. Song bất kể thế nào, không có gì để nghi ngờ, cậu chính là một người xinh đẹp. Vì không muốn bị gọi là người đẹp, Lộ Dã đã rèn luyện ngay từ khi còn bé, thậm chí có cả cơ bụng tám múi. Chỉ cần mặc áo vào, cậu sẽ lại được coi là mỹ nhân, mặc dù là vậy, không ai có thể quên cậu là một nam sinh.

Đang đi trên đường, Lộ Dã bắt gặp một người vội vã đuổi theo xe buýt, trong túi xách có thứ gì đó vừa văng ra. Cậu định gọi cô lại, nhưng sau khi nhìn rõ thứ mình vừa nhặt lên là gì thì có chút sửng sốt, vì vậy bỏ lỡ cơ hội lên tiếng.

Cậu biết Bạch Chi Chi, cho dù không chú ý nhiều nhưng dù sao cũng học chung một lớp, vả lại bọn bạn cậu không lúc nào không nhắc đến tên Bạch Chi Chi.

Cô là lớp phó học tập của lớp, chưa bao giờ rớt khỏi top 3, da rất trắng, thoạt nhìn có vẻ là một cô bé ngoan ngoãn.

Có điều… Lộ Dã miết chiếc bαo ©αo sυ trong tay, hình như cô cũng không ngoan lắm đâu.

Bạch Chi Chi lúc này vẫn chưa phát hiện ra, cô vẫn đang khẽ thở phào vì mình không bị nhỡ xe buýt.

Buổi tối, Bạch Chi Chi nhìn thấy lời mời kết bạn WeChat từ Lộ Dã, ngón tay không khỏi hơi khựng lại, có phần bối rối. Mãi đến năm lớp mười một, Bạch Chi Chi mới được chia ban mới và phân tới cùng lớp với Lộ Dã. Song nói đi cũng phải nói lại, dù là bạn học cùng lớp nhưng hai người gần như chẳng giao tiếp gì với nhau. Ai nấy đều biết Bạch Chi Chi là bông hoa lạnh lùng nổi danh của Trung học số 1, cũng có tiếng là khó xin kết bạn WeChat.

Hiện giờ đã là học kỳ hai của lớp mười một, thật sự không có lý do gì để đột ngột gửi lời mời kết bạn thế này. Mặc dù có chút khó hiểu nhưng Bạch Chi Chi vẫn làm theo tâm tư thầm kín trong lòng, nhấn vào nút đồng ý.

Sau khi tìm thấy Bạch Chi Chi trong lớp rồi gửi kết bạn, Lộ Dã mới nhận ra thứ đồ Bạch Chi Chi làm rơi có vẻ khá khó nói, cậu bỗng hơi buồn bực.

Cậu bắt đầu suy nghĩ vu vơ, Bạch Chi Chi trông như một bé ngoan dễ bị bắt nạt, cô định dùng cái bαo ©αo sυ này với ai đây?

Nghĩ tới việc gương mặt ngoan ngoan đơn thuần của Bạch Chi Chi có lẽ sẽ trở nên đỏ bừng, đôi mắt nai ướŧ áŧ tỏ vẻ tội nghiệp, bên dưới…

Lộ Dã nhìn cái đùm đang nhô lên trong quần, không khỏi mắng bản thân là cầm thú. Cậu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, lúc lâu sau mới quấn khăn tắm đi ra, toàn thân lạnh như băng.

Khung chat vẫn dừng lại ở chỗ Bạch Chi Chi chấp nhận lời mời kết bạn.

Lộ: Tôi là Lộ Dã.

Nhất Chi: Tôi biết.

Sáng hôm sau, Lộ Dã tỉnh giấc, nhìn dịch trắng trong qυầи ɭóŧ, mà bực bội vò mái tóc hơi xù vì vừa ngủ dậy.