Chương 19: Cậu Là Muốn Ăn Tôi Sao?

“Tôi không thích cậu, cậu không cần lãng phí thời gian với tôi đâu.”

Thiếu niên bị chặn đường lại, nhưng mặt vẫn không cảm xúc bước qua. Cô gái đối diện rất xinh đẹp, nhưng Lộ Dã cũng từ chối rất dứt khoát.

Yêu thích càng cực kỳ rõ ràng hơn.

Phải nói tại sao lúc ấy lại bị thu hút, có lẽ là do sự quả quyết của cậu.

“Các cậu không công khai sao?”

Mạnh Thanh hơi tò mò, trong quan niệm của cô ấy, kiểu người như Lộ Dã này dễ bị người khác thèm muốn, nếu không đánh dấu chủ quyền sẽ thu hút rất nhiều ong bướm.

Bạch Chi Chi mở miệng giải thích.

“Cái gì? Các cậu lại là kiểu quan hệ này sao?” Mạnh Thanh bị sốc trước mối quan hệ của hai người

Nếu không nói yêu đương đàng hoàng, thì đây là loại quan hệ rắc rối nào vậy?

“Yêu đương với cậu ấy sẽ có cảm giác rất nguy hiểm.” Bạch Chi Chi suy nghĩ.

Cô không có cách nào bảo đảm là cô có thể luôn thích Lộ Dã, với lại Lộ Dã, thật sự rất thu hút người, nếu cô có một thân phận thích hợp, cô sợ bản thân sẽ không kiểm soát được sự ghen tuông của chính mình.

Không có hy vọng, tất nhiên sẽ không thất vọng.

Thật ra cô rất sợ nghe người khác nói xin lỗi, kiểu quan hệ này sẽ dừng lại nếu muốn, nên không đánh đổi tình cảm thì sẽ không tổn thương.

“Như vậy tự do hơn.”

Thực ra nguyên nhân cơ bản nhất là cô chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không dám nghĩ họ có thể bên nhau.

Buổi tối Lộ Dã nằm trên sofa xem tivi, lại nhớ lại lúc Bạch Chi Chi ở đây.

Điện thoại của Bạch Chi Chi truyền đến âm thanh nhắc nhở.

Lộ Dã: [Thứ sáu sau khi tan học cậu có thời gian không?]

Bạch Chi Chi: [Có.]

Lộ Dã: [Vậy đến nhà tôi được không?]

Ngón tay Bạch Chi Chi đặt trên màn hình chậm lại một nhịp, cô gần như có thể nghĩ đến dáng vẻ của Lộ Dã, thành thật mà nói, cô vẫn rất thích.

[Được.]

Những ngày học tập luôn trôi qua rất nhanh, Bạch Chi Chi cho là Lộ Dã sẽ đưa cô đến nhà, nhưng Lộ Dã lại đưa cô lên núi.

Có khá nhiều xe trên đường.

“Hôm nay lên núi có thể nhìn thấy mưa sao băng.” Lộ Dã cầm hình giải thích: “Mưa sao băng Draconids.”

Bóng cây cứ lùi dần ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy bóng tròn tròn phía xa xa.

“Cậu thích mưa sao băng sao?”

Lộ Dã hồi lâu cũng chưa trả lời, Bạch Chi Chi có chút mơ hồ: “Rất khó trả lời à?”

“Không phải, thích chứ.”

Lộ Dã không quá mức thích mưa sao băng, nhưng cậu biết mưa sao băng rất đẹp, rất nhiều cô gái đều thích, nên cậu mới đưa Bạch Chi Chi đến.

Trên núi có một bãi đỗ xe chuyên dụng, Lộ Dã dẫn Bạch Chi Chi đi thuê một chiếc lều đã được lắp đặt sẵn, nơi này cách xa đám đông nhưng cũng yên tâm, không cần lo lắng buổi tối ồn ào không ngủ được.

Lộ Dã trải xong tấm đệm thì liền ngồi xuống chung với Bạch Chi Chi nhìn bầu trời.

Sự khai phá trong núi cũng không phá hủy nhiều môi trường ban đầu, ngược lại, nó giúp con người hòa thành một thể với môi trường, nhìn hài hòa lại tự nhiên.

Sự kiên trì của Bạch Chi Chi cuối cùng cũng cạn kiệt sau khi ngồi đó suốt một tiếng đồng hồ.

“Chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa vậy?”

Cô tiến đến trước mặt Lộ Dã, vốn dĩ đã gần sát bên, Lộ Dã vòng tay qua eo cô.

“Chúng ta có thể làm chút chuyện khác trước.”

Lộ Dã phủ kín miệng Bạch Chi Chi, hấp thụ hơi thở trong miệng cô.

Môi Bạch Chi Chi mềm nhũn tựa như thạch, đầu lưỡi cậu khuấy động trong khoang miệng cô, Bạch Chi Chi bị hôn đến mức cả người như muốn nhũn ra, tiếng nước vang lên mập mờ.

Khi tách ra, miệng Bạch Chi Chi đỏ bừng, cả một vùng sưng tấy, tê tê, nhất thời mất đi cảm giác.

“Cậu là muốn ăn tôi sao?”

Cách lớp quần áo Lộ Dã nắm lấy bầu vυ" cô, thân dưới hơi cương hướng vào bụng Bạch Chi Chi.

“Tôi muốn bị cậu ăn vào bụng!”

Không khí ban đêm trên núi rất lạnh, Lộ Dã luồn tay vào trong quần áo khiến cả người Bạch Chi Chi căng thẳng.