Chương 3: Chỉ Bạc (h nhẹ)

Lần đầu tiên Bạch Chi Chi phát hiện ra bàn tay người có thể nóng đến thế, cô bị áp vào tường, bàn tay Lộ Dã một đường vuốt ve, từ chổ eo dần dần lên đến phần lưng. Đôi mắt quả hạnh trong veo của Bạch Chi Chi bây giờ đã mờ sương, phối hợp với gò má đỏ ửng, thấm ra một loại dịu dàng chìm đắm trong sắc dục.

Bạch Chi Chi không thấy được dáng vẻ của chính mình, cô chỉ cảm thấy bản thân có lẽ đã bị cái gì đó đầu độc. Bàn tay Lộ Dã một đường hướng lên trên, truyền đến một trận run rẩy.

Bạch Chi Chi càng cảm thấy xấu hổ hơn khi nghe giọng nói kỳ lạ mà chính mình phát ra.

Bây giờ đang ở sân thượng của trường, một nơi ngoài trời như này! Tuy bình thường sân thượng không mở cửa nên gần như không có người nào lên đây.

Áo ngực của cô bị đẩy lên, bầu ngực đẫy đà bị Lộ Dã bóp trong tay, tựa như đang bóp một quả bóng bay, vừa đủ che bằng một tay. Du͙© vọиɠ trong mắt Lộ Dã giống như mực vậy. Anh bắt đầu bóp mạnh cặρ √υ" mềm mại, tạo thành các kiểu hình dáng, đầṳ ѵú ngày càng cương cứng mà màu sắc cũng chuyển từ hồng tươi sang đỏ tươi, giống như hoa mận đỏ nở trên núi tuyết, lung lay run rẩy trong gió rét, tràn ngập ý bảo người thương yêu.

Lộ Dã dựa vào người cô ngậm một bên đầṳ ѵú, lực răng hơi nhẹ, tạo cảm giác nhói nhói không khiến người khó chịu, nhưng cũng không khiến người quên mất. Vυ" còn lại cũng bị Lộ Dã tạo thành nhiều loại hình dáng, từng cơn kɧoáı ©ảʍ truyền đến, tiểu huyệt của Bạch Chi Chi phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt cả qυầи ɭóŧ. Cô kẹp chặt hai chân, sợ Lộ Dã phát hiện mình có phản ứng.

“Không, không muốn…” Bạch Chi Chi dùng lý trí còn lại nói ra. Thật ra cô rất thích Lộ Dã chạm vào cô như vậy, nhưng giờ thì không được, địa điểm không đúng, họ đang ở trên sân thượng cái nơi mà mọi người có thể lên bất cứ lúc nào, quần áo xốc xếch, thực sự rất xấu hổ!

“Không muốn sao? Không muốn cái gì?” Lộ Dã duỗi một tay chạm vào chỗ mềm mại thân dưới, vừa tò mò sao chỗ này có thể trở nên mềm mại như vậy?

Trên người Bạch Chi Chi rất dễ giữ lại dấu vết, cho dù Lộ Dã kiềm chế bản thân không dùng sức gì, nhưng nếu chú ý có thể sẽ thấy dấu vân tay trên làn da trắng sứ, những dấu hôn đỏ tím xen lẫn sự dâʍ đãиɠ bao trùm khắp nơi.

Lộ Dã liền hôn không cho Bạch Chi Chi cơ hội trả lời, tiến thẳng luồn vào trong miệng cô truy đuổi dây dưa, anh mυ"ŧ lưỡi cô, bá đạo không cho phép cô né tránh. Bạch Chi Chi không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy bản thân hoàn toàn chìm trong hơi thở của anh, Lộ Dã mới kết thúc nụ hôn vô cùng triền miên này. Bạch Chi Chi hít thở không khí từng ngụm một, một dòng chỉ bạc mơ hồ xuất hiện từ khóe miệng hai người khi vừa tách ra.

Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại đã cảm thấy thân dưới ớn lạnh, Lộ Dã ôm lấy cô kéo quần của cô đến bắp đùi trắng nõn tiếp đó qυầи ɭóŧ cũng bị tuột xuống.

Lộ Dã tách âʍ ɦộ ra, miệng huyệt mềm mại hồng hào lộ ra ngoài, tiểu huyệt trông mềm mại lại mọng nước khi vừa hút vừa đóng. Bạch Chi Chi đã sớm bị Lộ Dã khơi dậy ngọn lửa du͙© vọиɠ, nhưng lý trí đã kiềm chế cô lại. Bây giờ cũng không phải thời điểm tốt.

“Lộ Dã.” Bạch Chi Chi cảm thấy rất xấu hổ, giọng nói nhẹ nhàng còn mang theo chút sợ hãi không dễ nhận ra.

“Đừng làm ở đây.”

Thân dưới Lộ Dã đã sắp nổ tung, những cái chạm cọ xát vừa rồi cũng không khiến dươиɠ ѵậŧ hạ nhiệt, trái lại càng hưng phấn vì những món khai vị đó.

Nhưng cho dù Bạch Chi Chi không mở lời thì anh cũng không có ý định sẽ thật sự làm cô ở đây. Anh không phải là cầm thú, cho dù đói khát khó nhịn đến đâu cũng không có ý định làm lần đầu tiên của Bạch Chi Chi ở trong hoàn cảnh đơn giản này.

“Tôi biết, không làm ở đây đâu.” Giọng của Lộ Dã nhẹ nhàng dỗ dành nói.