Chương 45: Không Phải Lỗi Của Cô.

Rất nhanh Bạch Chi Chi đã hết bệnh, ngoại trừ ngày đầu tiên sau khi cô tỉnh lại thì gia đình cô không còn trông cô hai tư giờ nữa.

“Hôm nay là cháo gà rau củ, hai ngày này giọng chưa khỏe, phải ăn thanh đạm một chút.”

Mẹ Bạch nhẹ nhàng bày thức ăn lên cho cô, bình thường như một ngày chủ nhật thông thường. Cũng không hỏi nhiều về Lộ Dã, xem như là bạn học của cô mà đối xử như nhau.

Sinh hoạt yên lặng giống như thường ngày, điều thay đổi chính là nơi cô học đã được chuyển từ trường học thành bệnh viện. Ngoại trừ thời gian đưa bữa ăn của mẹ Bạch, Mạnh Thanh và Lộ Dã dường như đã thương lượng xong, một người đến một ngày.

“Không phải là tớ không thể tự chăm sóc bản thân, nên các cậu không cần phải chăm sóc tớ cả ngày đâu.”

Kháng nghị của Bạch Chi Chi không người nào để ý, Mạnh Thanh ngửa cổ liếc cô.

“Cậu có thể nhận ra sự thật được không? Tớ không muốn đến lớp.”

“Lý do quang minh chánh đại cúp học không phải lúc nào cũng có.”

Bạch Chi Chi, quả nhiên.

“Vậy sao cậu không đi tìm bạn cậu đi?”

Động tác lột vỏ quả quýt của Mạnh Thanh hơi chậm lại, dĩ nhiên cô ấy biết nói bạn này không phải là bạn bè bình thường, mà là hoa đào đếm không hết của cô ấy.

“Không có người bạn nào quan trọng bằng cậu.”

Lần này Bạch Chi Chi giữ nguyên ý kiến: “Cậu đã gặp rắc rối gì?”

So với yêu đương không biết lý do của Bạch Chi Chi, thì có thể nói Mạnh Thanh chân chính là sống giữa ngàn hoa, nhưng không phải chiếc lá nào cũng không dính người.

Thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhìn nhầm, chọc đến khó dây dưa, mỗi ngày tan học đều chặn cô ấy, tố cô ấy kéo váy lên không nhận người.

Từ trước đến giờ Mạnh Thanh sẽ không sinh ra lòng thương người, loại chuyện này anh tình tôi nguyện lại không ai ép ai, tựa như chính cô ấy là bá vương kiên định giương cung.

“Tớ mới không có gặp rắc rối.” Cô ấy xì một tiếng.

Từ miệng Mạnh Thanh trong đầu Bạch Chi Chi chỉ có thể nghĩ đến một câu nói, miệng là nơi cứng nhất trên cơ thể.

“Cậu nói tớ làm gì, tình hình bây giờ giữa cậu và Lộ Dã là gì?”

Mùi quýt tràn ngập chóp mũi, cô cắn một miếng từ tay Mạnh Thanh. Nước ép dồi dào, chua ngọt lại nhiều nước.

“Thì cứ như vậy thôi.”

Cô nhai miếng quýt rồi nuốt, là một mớ hỗn độn, không phân biệt rõ thịt quả và hạt.

“Đàn ông đều giống nhau, gần như không khác nhau.”

Dáng vẻ Bạch Chi Chi khi được cứu vô cùng chật vật, liếc nhìn liền có thể nhìn ra đã trải qua chuyện gì, cho dù chưa đến bước cuối cùng nhưng cũng đã gần xong. Nếu một người đàn ông nông cạn sẽ nghĩ rằng những chuyện thế này là lỗi của bạn, còn nếu cảm thấy không chấp nhận được thì sẽ đổi một người khác, trong thế giới bây giờ không khó để tìm thấy một con cóc ba chân huống chi là một người đàn ông hai chân.

Mạnh Thanh sau đó không nói gì, nhưng họ đều hiểu ý nhau: “Tớ cũng không phải là tờ giấy trắng.”

Khi cô dám làm cùng Lộ Dã trên sân thượng thì có lẽ cậu nên biết, cô không phải kiểu người có tư tưởng truyền thống gì đó. Ngay từ đầu cô đã có thể chấp nhận sự rời khỏi của Lộ Dã. Tình yêu trong đầu cô đúng là chỉ liên quan đến Lộ Dã, nhưng cô không phải chỉ có tình yêu, so với đó, cô càng yêu bản thân mình hơn.

Mặc dù cái này không phù hợp với với tư tưởng giáo dục truyền thống, nhưng trong lòng Bạch Chi Chi vẫn có tư tưởng ăn sâu bén rễ là bản thân là quan trọng nhất.

Nói như thế có chút không có lương tâm, nhưng cô và người thân của mình đồng thời rơi xuống sông, trong đầu cô hiện lên ý nghĩ đầu tiên nhất định là cứu mình trước.

Một phần lớn lý do khiến Bạch Chi Chi có thể cải trang thành một con thỏ trắng nhỏ lâu như vậy mà không tiết lộ bí mật của mình là do, ngoài trừ liên quan đến chính cô, gần như không có chuyện gì có thể khiến cô mất lý trí, cho dù vẻ mặt cô lộ ra hoảng hốt lo sợ dưới tình cảnh phù hợp, cũng là kết quả đã tính toán trong đầu, đối với cô mà nói, không có trường hợp khẩn cấp thật sự.