Chương 3: Xi tiểu cho cha nuôi

Trong mắt thiếu niên hiện lên một tia giảo hoạt, nói: “Cha là tộc trưởng của Thương thị nhất tộc, phải nhất ngôn cửu đỉnh, mong ngày đó cha chớ có nuốt lời.”

Thương Ngọc Ngân ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt giảo hoạt của thiếu niên, y chưa bao giờ thấy ánh mắt con nuôi nguy hiểm đến vậy, như ánh mắt của lang sói, dường như sắp ăn mình vào bụng vậy. Y không khỏi rùng mình một cái, nhanh chóng tỉnh lại.

“Cha đã khi nào lừa ngươi chưa? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, A Khải, ta sẽ không nuốt lời đâu.”

“Nếu cha nuốt lời thì sao?”

Thương Ngọc Ngân tự tin cười nói: “Thì tùy A Khải xử trí.”

Đạt được hứa hẹn, thiếu niên không tiếp tục nhũng nhiễu nữa. Tắm gội xong, hắn lấy tới áo ngủ tơ lụa mới mua cho cha nuôi, áo dệt từ tơ tằm thượng hạng, mềm mại lại nửa trong suốt, chiều dài vừa đủ che qua mông cha nuôi.

Thương Ngọc Ngân nhận ra bộ quần áo này không bình thường, cúi đầu nhìn cặρ √υ" đẫy đà của mình, núʍ ѵú chọc lớp vải nhô lên, vạt áo miễn cưỡng che được côn ŧᏂịŧ, tuy rằng hơi kỳ lạ nhưng cũng thoải mái.

“A Khải mua cái áo này cho cha đó, đây là chất liệu mềm mại nhất thế gian, sẽ không cọ đau núʍ ѵú cha đâu, đúng là phía dưới hơi ngắn, nhưng cha lại không cần vén vạt áo lên nữa.”

Thương Ngọc Ngân rất là vừa lòng, mặc cái áo mà như không mặc, cùng đi con nuôi đến đình viện, gió đêm mát lạnh không ngừng thổi qua giữa hai chân, thật thoải mái, cặρ √υ" da^ʍ không ngừng đong đưa mà lại chẳng cảm thấy bị vải dệt cọ xát.

Thiếu niên thuần thục lót một lớp vải lên ghế đá, Thương Ngọc Ngân liền mở rộng chân ngồi xuống, phía dưới quá ướt, nếu không mặc vải bố lót thì không có cách nào mặc nổi quần.

Nơi đây là hậu uyển chỉ có mình và con nuôi ở, Thương Ngọc Ngân cũng không mặc quần, chỉ cần lót vải rồi ngồi, hoặc là để trần mông đi lại luyện kiếm ở đây cũng được.

Thiếu niên rất thích uống rượu cùng cha sau khi tắm, Thương Ngọc Ngân thích rượu, thiếu niên tất nhiên vui vẻ phụng bồi, tửu lượng lại không bằng cha nuôi.

Thương Ngọc Ngân biết rõ nguyên do, dòng dõi Long Thần Cung tửu lượng đều thấp, năm đó nghĩa huynh cũng chỉ uống được một hồ lô nhỏ với Thương Ngọc Ngân mà thôi, con nuôi có thể có tửu lượng như vậy đã là hiếm rồi.

Thương Ngọc Ngân uống rượu, tâm tình lại vô cớ mà nặng nề, nếu con nuôi biết được chân tướng, trở về Long Thần Cung báo thù cho phụ mẫu, có lẽ y sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con yêu thương này, tuy cũng định buông tay, nhưng mấy năm tình nghĩa phụ tử sao có thể nói buông là buông?

“A Khải, cho dù mai sau có xảy ra chuyện gì, con phải luôn nhớ, ta vĩnh viễn là cha con.” - Nói xong, y nhìn thật sâu vào mắt con nuôi, uống một chén rượu rồi nói tiếp: “Thương thị nhất tộc vĩnh viễn là nhà của con, cho dù có thiệt thòi gì, tủi thân gì đi chăng nữa, Thương thị đều có thể che chở cho con.”

Trái tim thiếu niên trái tim bỗng nhiên hẫng một nhịp, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha nuôi, đột nhiên có cảm giác hổ thẹn, cha nuôi chăm hắn lớn đến bây giờ mà hắn lại muốn bá chiếm cha nuôi.

Không, việc này không ảnh hưởng, hắn nguyện ý chết vì cha nuôi, không riêng gì thân thể, hắn còn muốn có được trái tim cha nuôi, cần phải mau chóng chiếm được cả cái trái tim và thân thể cha nuôi.

“A Khải biết.” - Hắn nắm lấy cha tay nuôi, nói: “Trong lòng A Khải, cha vĩnh viễn là quan trọng nhất, A Khải yêu cha, cho nên muốn cha cũng yêu A Khải nhiều hơn.”

Đêm nay Thương Ngọc Ngân uống hơi nhiều, choáng váng đứng dậy nói muốn muốn đi tiểu, thiếu niên vội vàng tiến lên đỡ cha nuôi, nhìn thấy cha nuôi toàn thân mát lạnh, lại thấy đám cỏ bên cạnh, trong lòng lập tức nảy ra một ý.

“Nhà xí quá xa, cha đi ở đây luôn cho tiện, A Khải đỡ cha qua nha.”

Thương Ngọc Ngân say rượu mềm như bông, để con nuôi đỡ mình đi đến chỗ đám cỏ, thiếu niên đã cao hơn Thương Ngọc Ngân một chút, dáng người cũng dày rộng hơn nhiều, nhẹ nhàng nâng cha nuôi, một tay đỡ vυ" cha nuôi, một tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ cha nuôi.

“A ~”

Thương Ngọc Ngân choáng váng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cha, A Khải xi tiểu cho cha, không phải cha muốn đi tiểu sao? Mau tiểu đi.”

Giọng con nuôi trầm thấp quyến rũ vang lên bên tai, Thương Ngọc Ngân vô cớ lại cảm thấy an tâm, ngoan ngoãn thuận theo nhu cầu sinh lý, thoải mái tiểu ra.

“Tay A Khải nóng quá……”

Thương Ngọc Ngân thoải mái khen, nhanh chóng sung sướиɠ tiểu xong.

Thiếu niên đỡ côn ŧᏂịŧ cha nuôi, nó còn đang run run. Hắn lại hơi kéo cái áo ngắn cũng lộ liễu kia ra, cặρ √υ" dâʍ đãиɠ cũng vừa hay lộ ra.

“Hơi lạnh rồi A Khải, chúng ta về phòng đi.” - Thương Ngọc Ngân uống rượu vào giọng nói sẽ trở nên mềm, nói chuyện như đang nũng nịu, thiếu niên không thể cưỡng lại giọng nói quyến rũ này của cha nuôi.

Hắn ôm chặt cha nuôi từ phía, ngửi thấy hơi thở dễ chịu trên người cha nuôi, nhất thời ý loạn tình mê.

“Lạnh sao? Cha lạnh chỗ nào? A Khải giúp cha làm ấm.”

Thương Ngọc Ngân uốn éo mông, gió đêm mát lạnh không ngừng thổi qua háng, dâʍ ŧᏂủy̠ sớm đã làm ướt nhẹp từ háng đến đùi trong, gió thổi qua, lạnh căm căm, núʍ ѵú lộ ra cũng hơi lạnh.

“Phía dưới, không có mặc quần, thật lạnh……”

Cha nuôi uốn éo cái mông da^ʍ đang không ngừng cọ vào thân dưới của con nuôi, cọ đến nỗi côn ŧᏂịŧ của con nuôi cứng lên.

Thiếu niên thở sâu, trong mắt toàn là sự giảo hoạt: “Hóa ra là l*и da^ʍ của cha lạnh à, A Khải làm ấm giúp cha nha?”

Thương Ngọc Ngân có từng nghe qua hai chữ l*и da^ʍ, nhất thời cũng phản ứng không kịp, mỗi ngày chảy nước dầm dề còn không phải là l*и da^ʍ sao.

“Được, A Khải mau làm ấm l*и da^ʍ cho cha……”