Chương 1: Phỏng vấn

Hôm nay Đường Mật có một cuộc phỏng vấn, công việc là làm món điểm tâm cho một nhà hàng mới mở.

Lúc cô mang theo hoa quả tươi mới mua bước vào phòng, bạn cùng phòng Phó Tân chỉ vừa mới ngủ dậy.

Nói đến Phó Tân phải kể từ năm lớp một tiểu học. Lúc đó Đường Mật và Phó Tân ngày ngày tay nắm tay đến lớp, mặc dù hai nhà đối diện nhưng vì mọi mặt của hai người đều tệ như nhau nên chưa từng bị người lớn trong nhà dạy dỗ kiểu “con nhà người ta thế này thế kia”. Hai người vì thế mà trở thành thiên sứ của nhau mười mấy năm, cho dù đã tốt nghiệp đại học đi làm, vẫn cùng hội cùng thuyền như cũ, chen chúc nhau trong một căn phòng nhỏ cũ kỹ.

Điều đáng nói là giới tính của Phó Tân – nữ.

Nếu hỏi vì sao cha mẹ lại đặt một cái tên nam tính như vậy cho con gái, bọn họ sẽ trả lời như chuyện đương nhiên: “Vì bố họ Phó, mẹ họ Tân thôi.”

Vẫn may Phó Tân rất rộng lượng, mỗi lần bạn bè cười nhạo cô có cái tên của con trai, cô đều phản bác rằng: “May mà tớ là con gái, chứ con trai mà tên là phụ tâm(*) thì cả đời không tìm được người yêu mất.”

(*) Phó Tân: 傅辛,phụ tâm: 负心(phụ lòng, bạc tình) đều đọc là /fù xīn/

Sau đó sự thực chứng minh, cho dù cô ấy có là con gái, vẫn không tìm được người yêu.

Từ nhỏ đến lớn hễ cô ấy thích ai, liền không theo đuổi được người ấy. Theo lời của Đường Mật chính là, bật chế độ hoàn mỹ “bị từ chối kiểu đồng hồ bách phân”(*)

(*)đồng hồ bách phân: độ chính xác cao, đạt 0.01mm. Ý chị Đường Mật là lần nào tỏ tình thì lần ấy bị từ chối:3

… Cảm giác trưởng thành thường luôn đau đớn vậy…

Sau khi ngâm dâu tây vào nước muối Đường Mật liền bắt tay vào làm bánh gatô cần dùng cho buổi phỏng vấn. Phó Tân đánh răng rửa mặt xong từ phòng tắm bước đến nhà bếp cổ vũ cho Đường Mật: “Tiểu Mật! Không thành công cũng phải thành nhân. Mày biết rồi đấy, lại sắp đến ngày đóng tiền thuê nhà rồi.”

Đường Mật hung ác trừng mắt lườm cô: “Năm bảy tuổi tao đã nói rồi, ai gọi tao là Tiểu Mật tao liền cắn chết người đấy!”

“Tao tưởng câu nói đấy hết hạn sử dụng từ lâu rồi chứ.” Tiện tay cầm luôn một quả dâu tây bỏ vào miệng, sau đó mãn nguyện nhao nheo mắt: “Quả nhiên hoa quả đúng vụ vẫn là ngon nhất”.

Đường Mật bỏ xong chỗ bột nhão vào lò nướng đã được chỉnh nhiệt, đập vào cái tay đang định bốc tiếp dâu tây của Phó Tân: “Sắp phải nộp tiền thuê nhà rồi cơ mà, mày còn không mau đi làm đi?”

Phó Tân bưng khay bánh mỳ trên bàn đã được Đường Mật cắt sẵn đến ngồi xuống sôfa: “Lương cơ bản của tòa soạn báo bọn tao thấp quá, tao chẳng có tí nhiệt tình nào với công việc. Nếu đợt này còn không tăng lương chắc tao bỏ việc quá.”

Mắt Đường Mật giật giật, sợ cô ấy bỏ việc thật, nhà liền có hai kẻ vô công rồi nghề mất: “Mày nhất định không được manh động, Father Alfred từng nói, làm việc đi, như thể ngươi căn bản không cần tiền!”(*)

Phó Tân nhẹ nhàng liếc trắng mắt: “Ông ấy còn nói, yêu đương đi, như thể ngươi vẫn còn là xử nữ!”

(*)Gốc: Hạnh phúc không phải là đích đến mà là cả quá trình. Vì vậy hãy làm việc như thể bạn chẳng cần đến tiền, hãy yêu như chưa từng tổn thương, và hãy nhảy múa như không người khán giả.

“Happiness is a journey, not a destination. So work like you don’t need the money, Love like you have never been hurt, and dance like no one’s watching.”

trích Happiness Is A Journey – By Father Alfred D’Souza (xem thêm, mời truy cập: https://blog.sina.com.cn/s/blog_654685f10100xsff.html)

Đường Mật: “…”

Ông ấy còn lâu mới nói vậy!

Đường Mật quyết định không thèm để ý đến Phó Tân, tập trung toàn lực vào món bánh gatô.

10h rưỡi, cô đúng giờ có mặt tại phòng phỏng vấn.

Giám đốc nhân sự của tổng công ti đang xem sơ yếu lí lịch của cô, Trưởng nhà hàng thì xem bánh gatô cô làm.

“Bề ngoài trông rất đẹp.” Trưởng nhà hàng khẽ nhướn đuôi mắt, trong mắt mang một chút kinh ngạc, “phối hợp màu sắc rất dễ chịu, hình dáng dâu tây thì căng mọng. Tôi rất thích những chiếc lá bạc hà mà cô xếp bên trên này.”

Đường Mật nhẹ nhàng thở ra một hơi, một mỹ nhân đầy khí chất có vẻ xoi mói như Trưởng nhà hàng cũng thấy hài lòng, chắc không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?

“Hi vọng hương vị chiếc bánh cũng xuất sắc như vẻ ngoài của nó.”

Trưởng nhà hàng nói xong khẽ cong đôi môi đỏ diễm lệ với Đường Mật, cầm con dao cắt bánh gatô trong hộp, bắt đầu xẻ chiếc bánh ra.

“Sau khi cắt ra nhìn vẫn rất đẹp, phần bông lan làm vô cùng mềm xốp, hai lớp hoa quả và mứt quả gợi ra cảm giác vô cùng thèm ăn.”

Trong phòng phỏng vấn ngập tràn hương thơm nồng đậm của bơ, Trưởng nhà hàng xiên một miếng bánh nhỏ đưa vào miệng.

Đường Mật nín thở chăm chú nhìn cô ấy, sau khi Trưởng nhà hàng nuốt hết mếng bánh trong miệng mới vui mừng nói: “Dâu tây vô cùng tươi mới, vị bơ mềm mịn, độ ngọt vừa khéo, chút chua chua của dâu tây kết hợp cùng ngọt thơm của bơ, mềm mại đến mức như hai cánh bướm chiều tung bay trong gió nhẹ, quá xuất sắc!”

Đường Mật suýt chút cũng muốn “tung bay” trong phòng phỏng vấn. Cô dường như đã thấy mình trở thành một nhân viên của Úc thị, từ đây bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời.

Đang lúc Đường Mật phơi phới nhẹ nhõm, Giám đốc nhân sự nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Đường Mật, tôi đã xem hồ sơ của cô, tốt nghiệp từ trường Đại học sư phạm thành phố A.” Ông ấy nói đến đây, ngước mắt nhìn Đường Mật, “Trong cuộc thi nấu ăn do trường tổ chức, cô từng vì ăn cắp ý tưởng làm bánh của người tham gia khác mà bị tước quyền thi đấu, đúng không?”

Đầu lông mày của Đường Mật nhíu chặt.

Bên ngoài nhà hàng, một chiếc Bentley(*) màu đen bóng loáng dừng lại. Sau khi cửa xe mở ra, một người đàn ông thân hình thon dài bước xuống, bộ âu phục phẳng phiu tôn lên khí chất càng khiến anh tăng thêm vẻ tao nhã.

(*)xe Bentley:

“Ting ting” vài tiếng, cửa nhà hàng mở ra rồi khép lại, Quản lý tiếp đón cùng hai nhân viên mặt đầy vẻ vinh dự nghênh đón: “Chào Úc tổng!”

Trợ lí La Hạo đứng đằng sau Úc Ý chịu đựng ánh nhìn chăm chú sáng như đèn pha của bọn họ, mất tự nhiên giật giật chân mày: “Hi vọng về sau lúc các cô tiếp đón khách hàng cũng có thể nhiệt tình như thế này.”

Nụ cười trên mặt Quản lý phút chốc cứng đờ, Úc Ý không hề nói gì, trực tiếp bước vào trong.

“Úc tổng, chỗ Trưởng nhà hàng đang phỏng vấn, có việc gì ngài cứ giao cho tôi ạ.” Quản lý lắc lắc mông theo sau Úc Ý và La Hạo. Tiếc rằng chân của hai người đều dài hơn cô ta quá nhiều, khiến cô ta hồ như phải chạy chậm theo sau mới đuổi kịp bước chân bọn họ.

“Khay điểm tâm, cốc trà đĩa trà đổi thành bộ Provence mới đặt hàng chế tác, khăn trải bàn đổi thành màu vàng nhạt.” Giọng Úc Ý lạnh lùng, lời nói ra cũng không mang theo bất kì chút cảm xúc biến đổi nào, chỉ đơn giản là đang công bố mệnh lệnh.

“Rõ!” Quản lý đáp hơi hoang mang.

“Ánh đèn trong nhà hàng chỉnh dịu xuống, bức họa này, đổi đi.”

Chưởng quầy ngó bức tranh trên tường, mặc dù không biết nó không hợp ý Úc tổng chỗ nào, nhưng Úc tổng nói không tốt, chính là không tốt.

Thấy phía trước Úc tổng rẽ một góc, cô ta bước như bay theo sau, khuôn mặt tươi cười hỏi: “Úc tổng, phòng tổng giám đốc đã bố trí xong, ngài có muốn đến xem một chút không ạ?

Mặc dù biết phòng tổng giám đốc chỉ là đồ trang trí, một năm có khi Úc tổng chẳng đến nổi hai lần, nhưng cô ta vẫn ấp ủ chút “mộng thiếu nữ”.

Bước chân Úc Ý hơi dừng lại, hỏi cô ta: “Hôm nay phỏng vấn chức vụ nào?”

Câu hỏi đột nhiên đến làm Quản lý có chút kinh sợ khi được ưu ái, cô ta nhìn khuôn mặt đẹp trai không tì vết của Úc Ý, suýt thì quên không trả lời: “Đầu… đầu bếp làm bánh ạ.”

Úc Ý hình như nghĩ ngợi trong một giây, sau đó đáp: “Đưa tôi đến xem.”

Trong phòng phỏng vấn, bầu không khí vẫn chưa khôi phục sự ấm áp từ cảm giác cứng nhắc vừa rồi.

“Tôi không ăn cắp sáng tác của cô ta.”

Đường Mật thanh minh lại lần nữa nhưng chỉ nhận được nụ cười khinh miệt của Giám đốc nhân sự: “Lời biện bạch của cô rất thiếu sức sống.”

Đường Mật nhíu chặt chân mày, hít sâu một hơi đáp lại: “Tôi không ăn cắp ý tưởng của cô ta, cũng chưa từng đánh cắp ý tưởng của bất kì người nào. Chiếc bánh gatô đó là do tôi thiết kế, chính cô ta đã ăn cắp sáng tạo đó. Ưu thế lớn nhất của cô ta là có số thứ tự đứng trước tôi, nên đã đem chiếc bánh trình diện trước ban giám khảo và người xem sớm hơn tôi một bước!”

Vị giám đốc khẽ cười: “Cô cho rằng tôi sẽ tin sao? Trong cái cuộc thi cấp trường nhỏ không đáng kể vậy mà vì để giành thắng lợi cô cũng ăn cắp ý tưởng người khác, tôi không thể không nghi ngờ nhân phẩm của cô.” Ông ta vừa nói vừa liếc chiếc bánh gatô trên bàn, miệng nhếch lên trào phúng: “Cái bánh này chắc không phải cũng là cô ăn cắp ý tưởng đấy chứ? Đặt một thứ đồ nhái như vậy lên bàn ăn để khách hàng thưởng thức, cô có biết ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của nhà hàng như thế nào không hả?”

Bàn tay Đường Mật đặt trên đầu gối xiết chặt, có cảm giác kích động muốn đánh người.

Nếu lúc này Phó Tân ở đây, nhất định sẽ khuyên cô nhẫn nhịn, đáng tiếc, Phó Tân không có mặt.

Đường Mật đứng bật dậy từ chỗ ngồi, bước nhanh đến bên bàn, bưng lên chiếc bánh gatô mình làm, “Bụp” một tiếng úp trên mặt vị giám đốc.



Trưởng nhà hàng bị động tác lưu loát phóng khoáng như mây bay nước chảy của cô làm cho khuất phục rồi.

“Cô làm cái quái gì thế?!” Giám đốc trên mặt đầy bơ, đập mạnh bàn đứng dậy.

Đường Mật mắt nhìn thẳng ông ta, đột nhiên toét miệng cười: “Chúc mừng sinh nhật!”

Giám đốc: “…”

Ai bảo cô ta hôm nay là sinh nhật của ông!

Chưa đợi ông ta có phản ứng, Đường Mật đã nhanh chóng khom lưng cúi chào Trưởng nhà hàng, sau đó kéo chiếc túi xách trên ghế, chạy bán sống bán chết.

Thân hình vội vã của cô vừa biến mất trên hành lang, Úc Ý liền từ đầu kia bước ra.

La Hạo bước lên trước anh đến bên cửa, giơ tay gõ hai tiếng, ngắn gọn mà có lực.

Chưa đợi người bên trong phản ứng, anh chàng đã đẩy cánh cửa ra. Trưởng nhà hàng và Giám đốc nhân sự đồng thời nhìn qua, khuôn mặt đầy bơ của Giám đốc vô cùng thu hút sự chú ý.

Nhìn quen đủ loại trường cảnh như La Hạo mà cũng khó có khi phải co quắp khóe miệng, bước chân của Úc Ý vẫn không ngừng lại, tiếp tục đi thẳng vào trong.

“Chào Úc tổng.” Thấy Boss, hai người đều cung kính chào hỏi. Úc Ý quét mắt qua khuôn mặt sặc sỡ sắc màu của Giám đốc, hỏi lạnh nhạt: “Xảy ra chuyện gì?”

Giám đốc liền như thấy anh bạn nhỏ trong nhà, căm phẫn trào dâng mà cáo trạng: “Cái người vừa đến phỏng vấn bị tôi vạch trần việc cô ta từng ăn cắp ý tưởng, thẹn quá hóa giận nên úp cái bánh gatô vào mặt tôi!”

Úc Ý nghe xong nghiêng đầu sang giao phó La Hạo: “Bảo người mang đến một cái khăn lông.”

“Vâng.” La Hạo gật gật đầu, bước ra ngoài. Chốc sau ngoài cửa liền truyền đến tiếng chân vội vã, Quản lý cầm một cái khăn chạy vào, ngạc nhiên: “Trời ơi, Giám đốc đáng thương của tôi ơi, là ai ác độc thế, lại dám biến ông thành như này?”

Úc Ý im lặng đứng một bên, lúc này La Hạo mới ngầm hiểu: “Quản lýVu, cô có thể ra ngoài rồi.”

Quản lý Vu: “…”

Thực ra cô ta còn có thể phát huy một lúc mà~

Quản lý Vu tâm không cam, tình không nguyện bước ra ngoài, trong tay Giám đốc nhân sự cầm khăn lông, rất muốn đi cùng ra rửa mặt, có điều Úc tổng chưa mở lời, ông không dám hành động thiếu suy nghĩ. Úc Ý đứng ở chỗ cũ một lúc mới nhấc chân bước đến chỗ bàn.

Càng đi lại gần, hương vị bánh gatô lại càng nồng đậm.

Tất cả mọi người trong phòng đều theo dõi từng hành động của anh, Úc Ý hạ mắt nhìn chằm chằm miếng bánh nhỏ được cắt ra trên đĩa, nhìn một lúc, cầm cái thìa bên cạnh múc một miếng bỏ vào miệng.

Giám đốc há hốc miệng, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng không phát ra bất kì âm thanh nào.

Vị ngọt thơm ngào ngạt tản ra trong khoang miệng, đầu lưỡi Úc Ý liếʍ qua chút bơ trên môi, bỏ thìa trong tay xuống, nghiêng người nói với La Hạo: “Sắp xếp thời gian, tôi tự mình phỏng vấn cô ấy.”

♥ Hết chương 1 ♥