Chương 18

"Em lớn thêm chút nữa, có lẽ sẽ không nói như thế." Liễu Tịnh Thanh bất giác mỉm cười nói. Tuổi trẻ thật tốt, lúc mình lớn như Lý Thủ Nhất, hình như bài vở làm không hết, hoạt động ngoài khoá tham gia không hết. Lúc đó luôn luôn nghĩ làm đến tốt nhất để ba mẹ hài lòng, cũng không có tâm tư với chuyện nam nữ, dường như trực tiếp nhảy qua thời kỳ thanh xuân manh động. Sau đó liền trưởng thành, vào công ty của ba mẹ. Ba mẹ cô vốn đều là đơn vị cơ quan, sau đó ba cô đến Hạ Hải mở công ty, mẹ cô vẫn ở trong cơ quan nhà nước. Khi đó ba mẹ cô cho cô hai con đường đi, hoặc là thi công chức vào làm trong cơ quan nhà nước, hoặc là vào công ty của ba cô. Sau đó cô lựa chọn vào công ty của ba cô. Nếu như không phải muốn phản kháng, có lẽ cô sẽ đi theo con đường tốt mà ba mẹ cô đã kế hoạch, đi từng bước từng bước, hoàn toàn giống như người rối không có quyền tự chủ. Kết hôn với Lý Quân, thời điểm phản kháng kịch liệt nhất, cô nói rời khỏi công ty, dọn ra ngoài ở với Lý Quân, cược ván cuối cùng với ba mẹ. Ba mẹ cô chỉ có một đứa con gái là cô, ép bức quá cũng sợ con gái thật sự không thiết gì nữa rồi bỏ trốn với Lý Quân, vậy thì càng hộc máu. Dù sao con gái mình chọn Lý Quân đã là vô cùng không lý trí, ai biết có thể càng không lý trí hay không. Nói tới mới nói, hai cha con Lý Quân và Lý Thủ Nhất đối với mình mà nói, cũng không hoàn toàn là hãm hại.

"Em sẽ vẫn luôn cảm thấy như vậy." Lý Thủ Nhất nói cực kì khẳng định. Dù sao, nàng cảm thấy ám ảnh ba nàng mang tới cho nàng vẫn khá lớn.

"Nhanh ngủ đi, trễ lắm rồi." Nói nói, Liễu Tịnh Thanh có chút buồn ngủ rồi.

"Ừ, ngủ ngon." Lý Thủ Nhất lại nhẹ giọng nói ngủ ngon lần nữa.

"Ngủ ngon." Liễu Tịnh Thanh nhắm mắt lại nhẹ giọng đáp. Cô vốn nghĩ thêm một người bên cạnh, có phải mình cũng dễ ngủ như vậy hay không đây, nhưng bất ngờ phát hiện, dường như còn dễ buồn ngủ hơn bình thường. Hình như mình đối với Lý Thủ Nhất không có dáng vẻ phòng bị gì, Liễu Tịnh Thanh âm thầm âm thầm suy nghĩ.

Qua hơn khoảng 10 phút, Liễu Tịnh Thanh đã ngủ, Lý Thủ Nhất vẫn chưa ngủ. Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng mà đều đặn của Liễu Tịnh Thanh, Lý Thủ Nhất vươn tay khe khẽ đυ.ng chạm thân thể Liễu Tịnh Thanh một chút, giống như xác định bên cạnh có người. Khi sờ tới bên eo mềm mại của Liễu Tịnh Thanh, Lý Thủ Nhất cảm thấy an tâm khó tả, nàng nhích thân thể lại gần Liễu Tịnh Thanh Buổi sáng Liễu Tịnh Thanh sau đó cũng ngủ.

Buổi sáng Liễu Tịnh Thanh cảm thấy thân thể của mình có cảm giác bị đè ép, ngủ không sao thoải mái, tỉnh lại liền thấy Lý Thủ Nhất nghiêng thân dán tại thân thể mình, sau đó chân dài tay dài cũng đeo ở trên người mình, mình giống như cái cây bị gấu không đuôi đeo chặt. Liễu Tịnh Thanh cảm thán, may mà không cần ngủ chung với em ấy mỗi ngày, không thôi khỏi ngủ luôn rồi. Sau đó không lằng nhằng liền gỡ tay chân đang đeo trên người mình ra.

Ngay lúc đang gỡ ra, Lý Thủ Nhất cũng tỉnh dậy, nàng dụi dụi mắt, nhìn thấy mặt Liễu Tịnh Thanh, không biết thế nào liền cười lên.

"Mới sáng sớm, cười ngố cái gì?" Liễu Tịnh Thanh không hiểu sao mà bị cười.

Lý Thủ Nhất vẫn lắc đầu, nàng cũng không biết tại sao buồn cười, có lẽ là vui vẻ, bởi vì quả thật tâm tình của mình có vẻ không tệ.

Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy bên kia giường lộ ra một bãi máu, tồn tại của Lý Thủ Nhất quả nhiên là có chút phiền hà, Liễu Tịnh Thanh âm thầm nghĩ.

Ngay lúc Liễu Tịnh Thanh nhìn phía ra trải giường, Lý Thủ Nhất cũng phát hiện, mặt của nàng đỏ lên trong nháy mắt. Lúng túng, xấu hổ các loại ưu tư lẫn lộn, có loại cảm giác vạn niệm câu hôi (mất hết hy vọng), đúng là nhạc cực sinh bi (vui quá hoá buồn).

"Em sẽ giặt sạch sẽ." Lý Thủ Nhất vừa nói liền vội vàng đi thu ra trải giường, động tác có hơi luống cuống chân tay.

Liễu Tịnh Thanh vốn có chút không vui lắm, nhưng thấy Lý Thủ Nhất căng thẳng như vậy, sắc mặt lại lúc đỏ lúc trắng, xem ra em ấy còn để ý hơn mình, trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Phụ nữ nói chung đều sẽ gặp phải phiền toái như vậy, cũng là chuyện thường tình, Liễu Tịnh Thanh tự an ủi mình.

"Em đem khăn trải giường đi giặt tay chỗ đó một lúc, rồi bỏ vào máy giặt giặt, nếu như giặt không sạch thì cứ quăng bỏ đi. Hô nay để tôi làm bữa sáng." Liễu Tịnh Thanh không biểu hiện tâm tình quá bất mãn, nói xong cũng quay lưng vào phòng tắm.

Thái độ của Liễu Tịnh Thanh làm Lý Thủ Nhất âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Liễu Tịnh Thanh vào phòng tắm rồi động tác của nàng mới bình tĩnh lại.

Lý Thủ Nhất đem ra trải giường có dính máu kinh lần đầu của nàng đi giặt tay xong, nhét vào máy giặt, sau đó liếc nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, khẽ thở dài.

"Em cảm thấy mình rất vô dụng, luôn gây thêm phiền phức cho chị." Trên đường Liễu Tịnh Thanh đưa đón Lý Thủ Nhất như thường ngày, các nàng khá ít nói chuyện với nhau, giống như lúc này, trong xe đặc biệt an tĩnh; trong bầu không khí an tĩnh Lý Thủ Nhất đột nhiên mở miệng nói.

"Không phải là tự em giặt rồi à? Không tính là phiền phức." Liễu Tịnh Thanh thản nhiên nói, Lý Thủ Nhất tự mình giải quyết thoả đáng là được.

"Nhưng mà..." Lý Thủ Nhất vẫn cảm thấy không hay.

"Em không cần dè dặt quá mức, loại chuyện nhỏ này tôi sẽ không để trong lòng." Liễu Tịnh Thanh tiếp tục nói."

"Ừm." Lý Thủ Nhất nghĩ nghĩ thấy cũng phải, nếu như Liễu Tịnh Thanh để ý loại chuyện như vậy, chị ấy chắc chắn sẽ không thu nhận mình. Dù sao Liễu Tịnh Thanh ở trong lòng Lý Thủ Nhất càng tốt một chút. Bất quá sau khi trải qua buổi tối hôm qua, Lý Thủ Nhất cảm thấy dường như trở nên thân mật hơn một chút rồi. Nàng muốn quan hệ với Liễu Tịnh Thanh càng thân mật hơn một chút, nếu mình cứ dè dặt như vậy trái lại tỏ rất xa lạ.

"Em có thể gọi chị là gì?" Sau một đoạn thời gian các nàng ngừng nói chuyện, Lý Thủ Nhất đột nhiên hỏi. Lúc trước nàng gọi Liễu Tịnh Thanh là chị dâu, từ khi ba nàng chết, nàng không gọi nữa. Mỗi lần nói chuyện hình như đều bỏ qua xưng hô.

"Tuỳ tiện đi." Liễu Tịnh Thanh cảm thấy chỉ cần Lý Thủ Nhất không phải xem mình thành mẹ kế thật là tốt rồi, dì hoặc là mẹ, cô vẫn làm không tới.