Chương 25

Tuy là trong lòng Lý Thủ Nhất vẫn rất mắc cỡ, nhưng sau đó đến trường nàng vẫn không thể không dựng lưng đứng thẳng tắp. Nàng cảm thấy không thể hồi báo được ân tình của Liễu Tịnh Thanh, nghe lời Liễu Tịnh Thanh là cơ bản nhất, vả lại hôm qua Liễu Tịnh Thanh nói xong, ít nhiều gì nàng cảm thấy khá hơn một chút. Vì thế, nàng còn len lén quan sát các bạn học nữ chung quanh, phát hiện ngực của phần lớn bạn học nữ quả thật đều lớn hơn mình. Ngay cả bạn cùng bàn Phương Văn Thanh vóc dáng nho nhỏ, ngực cũng lớn hơn mình. Hơn nữa, xem ra các bạn quả thật rất tự nhiên, dường như không có vì ngực trở nên lớn mà phiền não.

Giống như lúc đầu mặc váy, Lý Thủ Nhất đối với chuyện ngực mình trở nên lớn cũng bắt đầu quen từ từ. Sau khi nàng thẳng lưng, tư thế trở nên xinh đẹp, vóc người cao gầy, dung mạo vốn xinh đẹp thanh tú, hơn nữa Liễu Tịnh Thanh lại biết lên đồ thời trang cho Lý Thủ Nhất, Lý Thủ Nhất trong các nữ sinh càng ngày càng khiến người ghé mắt. Lý Thủ Nhất khiến các thiếu niên đang trong thời kỳ thanh xuân tiết ra hormone nam bắt đầu xuân tâm xao động, nam sinh trong lớp bắt đầu kiếm cớ bắt chuyện, nam sinh lớp khác cũng bắt đầu lén lút nhét thư tình vào ngăn tủ của nàng.

Lý Thủ Nhất lại tìm thấy thư tình trong ngăn tủ, đây là lá thư tình thứ ba trong học kỳ này rồi. Lúc nàng nhìn thấy thư tình, cảm thấy vô cùng chán ghét, nàng thật sự không thích nhận được thư tình một chút nào. Hơn nữa, nàng đã thấy ba nàng theo đuổi phụ nữ cái cấp độ kia, thì thủ đoạn theo đuổi con gái của nam sinh tuổi mới lớn, xem trong mắt Lý Thủ Nhất thật là kém thê thảm; so với ba nàng tình thánh cỡ đó, những thứ này ngay cả lót đường cũng không bằng.

Lý Thủ Nhất lấy thư tình nhận được, bình thường đều là sau khi rời khỏi sân trường, trực tiếp xé vào thùng rác, cho nên từ trước đến giờ Liễu Tịnh Thanh chưa từng thấy Lý Thủ Nhất nhận được thư tình.

Nhưng mà vào một hôm nào đó lại thuận đường tới đón Lý Thủ Nhất, phát hiện Lý Thủ Nhất bị một tên nam sinh rất cao lớn chặn lại, nam sinh mặc áo ba lỗ thể thao và quần short, trong tay còn ôm một trái bóng rổ. Liễu Tịnh Thanh vừa nhìn liền biết kiểu nam sinh này ở thời kỳ mình còn thiếu nữ, chính là kiểu con trai mà đám con gái bên cạnh mình đều thích: sáng sủa, cao lớn đẹp trai. Liễu Tịnh Thanh cũng không xuống xe ngay lập tức, chỉ nhíu mày nhìn, trong lòng cô có chút phức tạp. Cô cảm thấy cho dù Lý Thủ Nhất yêu sớm, chỉ cần hiểu rõ chừng mực, không làm ảnh hưởng tới việc học thì cũng có thể. Dẫu sao Liễu Tịnh Thanh cảm thấy nhớ lại thanh xuân của mình đều nhàm chán đến không đáng nhớ lại. Cô hy vọng Lý Thủ Nhất có thể sống rực rỡ hơn mình, nhưng ở phương diện khác, cô lại không vui như vậy khi thấy phát sinh tình huống như thế. Cô biết trong lòng Lý Thủ Nhất vẫn luôn đặt mình ở vị trí thứ nhất, mình là người thân thân thiết nhất của em ấy, nếu như Lý Thủ Nhất thích người khác, có lẽ ở trong lòng em ấy mình sẽ không quan trọng như vậy nữa. Điều này khiến trong lòng Liễu Tịnh Thanh có chút mất mát không tả được. Cô đang nghĩ có phải tất cả cha mẹ đều sẽ trải qua mất mát như vậy không, loại mất mát vì càng ngày càng không bị ỷ lại? Ngay cả cha mẹ mình, có lẽ cũng đều có mất mát như vậy nhỉ? Cô có thể cảm giác được từ sau khi ba mẹ không cách nào khống chế mình giống như trong quá khứ, vừa bắt đầu cũng khó chấp nhận như vậy, nhưng đều sẽ quen từ từ.

"Cậu nhận được thư mình đưa cho cậu không?" Nam sinh có chút ngượng ngùng hỏi. Buổi trưa hôm nay thừa lúc Lý Thủ Nhất đi ăn cơm, cậu ta nhét thư tình vào ngăn tủ.

"Nhận được rồi, vẫn chưa xem." Lý Thủ Nhất chột dạ nói. Thật ra thì nàng vừa mới xé thư tình, nhét vào thùng rác rồi.

"Vậy tối nay cậu xem một chút, ngày mai cho mình câu trả lời." Nam sinh tiếp tục đỏ mặt nói.

"Cái đó...lập tức sắp thi lên cao trung rồi, hiện tại tôi chỉ muốn học, sẽ không suy nghĩ tới những thứ khác." Lý Thủ Nhất gọi lại cậu nam sinh mà nàng căn bản gọi không ra tên đó nói.

"Vậy sau khi thi lên cao trung thì sao?" Nam sinh nghe vậy có chút mất mát, nhưng vẫn không không tính từ bỏ ý định.

"Trước khi thi lên đại học đều sẽ không suy nghĩ." Lý Thủ Nhất nghiêm trang trịnh trọng nói, lời này tuyệt đối không phải nói xạo.

"Vậy sau khi thi lên đại học, mời nhất định phải tiếp nhận mình, mình nhất định sẽ đợi cậu ba năm." Nam sinh còn thật sự kiên quyết không thôi, lời thề son sắt nói.

"Vậy đến lúc đó rồi hãy nói đi." Lý Thủ Nhất căn bản không coi lời nam sinh là nghiêm túc, chỉ muốn nhanh chóng đánh cho rơi. Dĩ nhiên lúc này nàng hoàn toàn không ngờ tới nam sinh này thật đợi nàng ba năm, còn đánh đổ luôn vò giấm của mẹ kế nàng.

Lý Thủ Nhất quăng rớt cậu con trai, lúc xoay người, thấy xe Liễu Tịnh Thanh đang ngừng ở cách đó không xa, nội tâm Lý Thủ Nhất lập tức có chút rối loạn, Liễu Tịnh Thanh sẽ không nhìn thấy rồi chứ? Mới vừa rồi nam sinh kia bày tỏ với nàng, nàng đều không cảm thấy xấu hổ; bị Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy màn này, nàng trái lại cảm thấy càng xấu hổ. Nhưng nàng vẫn nhanh bước chạy tới xe thể thao của Liễu Tịnh Thanh, sau đó mở cửa ngồi vào xe Liễu Tịnh Thanh, nhưng trong lòng có chút thấp thỏm và ngại ngùng. Nàng trộm liếc Liễu Tịnh Thanh, thử định nhìn ra chút gì.

Tuy Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy nàng và nam sinh kia nói chuyện, bởi vì còn cách một khoảng cách, căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Vốn chỉ cảm thấy Lý Thủ Nhất chẳng qua là đến độ tuổi thanh xuân manh động, chưa hẳn là có cái gì, nhưng thấy dáng vẻ Lý Thủ Nhất ngượng ngùng, trực tiếp phán định Lý Thủ Nhất yêu sớm rồi, trong lòng có loại cảm giác mất mác vì con gái nuôi lớn thuộc về người khác.