Chương 27

Dì cả của Lý Thủ Nhất, trừ khoảng cách từ đợt đầu đến đợt thứ hai có một khoảng thời gian khá dài, sau đó đều đến rất có quy luật. Lý Thủ Nhất đếm thời gian, vào ngày theo nàng dự tính, quả nhiên thấy dì cả của mình lại tới nữa rồi. Nàng cảm giác thật giống như mình nghênh đón người bà con thân thiết nhất, lòng tràn đầy hoan nghênh và mong đợi.

Lý Thủ Nhất ung dung thong thả pha viên cao ích mẫu trước mặt Liễu Tịnh Thanh, làm như sợ Liễu Tịnh Thanh không thấy, cố ý đi pha lúc Liễu Tịnh Thanh phụ đạo bài cho mình.

Động tác Lý Thủ Nhất quá cố ý, Liễu Tịnh Thanh vừa liếc mắt đã nhìn ra mục đích của Lý Thủ Nhất, muốn đoán tâm tư của Lý Thủ Nhất quả thật là không thể đơn giản hơn, nhưng mà tối này cô không định cho nàng toại nguyện.

"Nếu như bụng em không thoải mái, hôm nay chỉ tới đây thôi." Liễu Tịnh Thanh nói với Lý Thủ Nhất.

"Không sao, chỉ không thoải mái chút xíu à." Kỳ thực Lý Thủ Nhất vốn không phải không thoải mái. Mỗi lần nói xạo, nàng vẫn có chút chột dạ. Đột nhiên nàng cảm thấy nếu mình có chút giống ba mình, tên quỷ nói xạo, thì cũng không xấu, lúc bịa đặt sẽ không hề có gánh nặng tâm lý.

"Lần này bài thi tháng của em, đa số các môn đều thi không tốt. Chuyện gì vậy, những chỗ sai này đa số tôi đều đã giúp em ôn tập rồi, không lý do gì sẽ thụt lùi nhiều như vậy?" Liễu Tịnh Thanh mở quyển bài thi tháng ra, sau khi phân tích bài thi một lượt, cảm thấy Lý Thủ Nhất không nên thi được điểm số này. Liễu Tịnh Thanh không khỏi lại hoài nghi: không phải Lý Thủ Nhất yêu sớm thật chứ? Suy đoán như vậy khiến trong lòng Liễu Tịnh Thanh lại vô cùng bực bội, cô cảm thấy nguyên nhân mình bực bội như thế là vì mình đã tiêu tốn nhiều thời gian cho việc học của Lý Thủ Nhất, Lý Thủ Nhất không vì mình thi cho tốt quả là phụ lòng những công sức của mình bỏ ra.

"Lần sau sẽ không thi kém như vậy." Khi Lý Thủ Nhất nói những lời này, giữa chân mày còn có chút đông lạnh, giọng nói hơi nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy thái độ Liễu Tịnh Thanh nghiêm khắc như vậy, điều này khiến nội tâm Lý Thủ Nhất vốn không dễ chịu lại càng hổ thẹn. Nàng cảm thấy vô luận là nguyên nhân gì cũng không nên ảnh hưởng đến thành tích học tập của mình.

"Lần sau đã là thi sơ trung rồi." Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất cúi thấp đầu hổ thẹn bất an, nhìn ra được Lý Thủ Nhất rất tự trách, liền mềm dịu ngữ khí.

Lý Thủ Nhất không đáp, nàng cảm thấy mình và mục tiêu của Liễu Tịnh Thanh vẫn luôn có khoảng cách, vốn có phần không tự tin, lần này càng thi lên cao trung càng mù mịt.

"Em ở bất kỳ giai đoạn nào đều phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu, chứ không nên loạn phân tấc. Tôi không hy vọng em vì chuyện khác mà phân tâm, việc quan trọng nhất của học sinh là học tập, cái khác chỉ là thứ yếu." Liễu Tịnh Thanh nói có ám chỉ.

Lý Thủ Nhất bị nhận định yêu sớm lại nghe không ra ẩn ý trong lời Liễu Tịnh Thanh, nàng chỉ biết hình như mình khiến Liễu Tịnh Thanh thất vọng rồi. Nàng cảm thấy mình không có ích, chả trách Liễu Tịnh Thanh xa lánh mình, bởi vì mình là một kẻ không có giá trị. Giờ khắc này, Lý Thủ Nhất cảm thấy vô cùng chán nản.

"Tự em điều chỉnh lại trạng thái một chút, lại tiếp tục trạng thái như vậy là không được. Cuộc đời là của em, chuyện tôi có thể làm vì em đều đã làm rồi." Liễu Tịnh Thanh nói lời thành khẩn, đột nhiên nàng cảm thấy làm một gia trưởng quả thật rất mệt tâm.

"Em biết, em sẽ không để cho chị thất vọng nữa." Lý Thủ Nhất nhìn Liễu Tịnh Thanh kiên định nói. Nàng nhất định nhất định không thể khiến bắt Liễu Tịnh Thanh thất vọng nữa.

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, đi tắm một cái, ngủ một giấc thật ngon, ngẫm nghĩ lại xem." Liễu Tịnh Thanh đang cân nhắc, có cần cưỡng chế cấm cản đoạn yêu sớm này làm ảnh hưởng đến việc học của Lý Thủ Nhất hay không? Đột nhiên có thể hiểu được vì sao năm đó cha mẹ mình cấm chỉ mình yêu sớm.

"Em...Tối nay em có thể đến phòng chị ngủ không?" Da mặt Lý Thủ Nhất vốn mỏng, vừa mới bị Liễu Tịnh Thanh dạy dỗ xong, nổi lên dũng khí nhiều nhất suốt 16 năm qua, mặt dầy hỏi.

"Nếu như bụng em vẫn không thoải mái, tôi sẽ dẫn em đi bệnh viện khám bác sĩ thử xem, kéo dài như vậy cũng không phải cách." Liễu Tịnh Thanh uyển chuyển biểu đạt ý cự tuyệt.

Tâm tình Lý Thủ Nhất vốn rất kém, nghe thấy Liễu Tịnh Thanh cự tuyệt, nàng cực kỳ mất mát đến nước mắt cũng sắp rơi xuống. Quả nhiên chị ấy đang xa lánh mình. Nghĩ tới đây, Lý Thủ Nhất cảm giác mình bị vứt bỏ, còn khó chịu hơn so với lúc trước ba nàng gặp tai nạn tử vong.

"Em...biết..." Lý Thủ Nhất chật vật nói xong, sau đó xoay người đưa lưng về phía Liễu Tịnh Thanh. Trong nháy mắt xoay người đi, nàng liền không nhịn được rơi nước mắt, chỉ sợ mình sẽ đau khóc thành tiếng nên cắn chặc môi dưới. Nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh cho nàng một thế giới tốt đẹp, trong thế giới đó không có lừa dối, không có cuộc sống chòng chành bấp bênh, có sự chăm sóc và quan tâm của chị ấy cho mình. Giờ phút này Liễu Tịnh Thanh đều muốn thu hồi lại. Lý Thủ Nhất cảm giác giống như mình mơ một giấc mộng đẹp, lúc tỉnh mộng, thì ra là như vậy tê tâm liệt phế. Lý Thủ Nhất chỉ cảm thấy trong lòng mình thật khó chịu, khó chịu đến nỗi nàng cũng không biết mình nên làm gì bây giờ, chỉ muốn nhanh một chút rời khỏi nơi này.

Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất lúc bị mình cự tuyệt, vẻ mặt khổ sở như vậy, thấy sắp khóc tới nơi rồi. Đặc biệt là lúc Lý Thủ Nhất xoay người, vai cũng sụp xuống, nhìn ra được là bị mình cự tuyệt khiến em ấy rất khó chịu. Liễu Tịnh Thanh vẫn luôn biết Lý Thủ Nhất là một cô gái nhạy cảm, có lẽ em ấy nhận ra được mình xa lánh. Nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Tịnh Thanh có mấy phần không đành. Nội tâm Liễu Tịnh Thanh cũng vô cùng mâu thuẫn. Khoảng thời gian này, nội tâm thì tránh né Lý Thủ Nhất, thật ra cảm giác trong lòng cũng không dễ chịu, luôn cảm thấy nội tâm như ép thành một khối, vui vẻ thoải mái không nổi. Nàng biết sâu trong nội tâm, mình đã tiếp nhận loại đó ỷ lại và cần thiết của Lý Thủ Nhất đối với mình, nhưng mà cô sợ sẽ nghiện loại cảm giác bị cần này, sợ luôn có một ngày Lý Thủ Nhất rời đi mình sẽ rất khó chịu. Nhưng mà bây giờ cô lại cảm giác dường như mình phòng vệ có hơi quá đáng, lẽ nào cha mẹ sợ bị đứa con không cần và ỷ lại nữa thì sẽ không trao ra yêu thương và tâm huyết nữa sao? Bây giờ Lý Thủ Nhất có thể nương tựa hình như duy nhất chỉ có mình, nếu mà mình vứt bỏ không lo thật giống như quá ích kỷ, ít nhất Lý Thủ Nhất cũng trở nên rất đáng thương. Nghĩ rồi, Liễu Tịnh Thanh lại cảm thấy không nỡ. Thôi kệ, đã nuôi người ta thì phải có trách nhiệm một chút. Sau khi tìm cớ cho sự mềm lòng của mình, Liễu Tịnh Thanh liền đứng lên, chuẩn bị đi tìm Lý Thủ Nhất cho phép nàng tối nay tới ngủ ké.

Nhưng khi cô mở cửa thư phòng mình liền thấy Lý Thủ Nhất đang ngồi trước cửa thư phòng, tự ôm lấy chính mình khóc không thành tiếng, tựa như bị thế giới vứt bỏ. Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy, lòng cũng thắt đau một cái.

Tác giả có lời: chương tới phát trước chút đường.

Editor có lời: Tịnh Thanh thật xấu, làm Thủ Nhất khóc rồi, tội nghiệp Thủ Nhất quá (T.T) Lần nào đọc chương này cũng không cầm được nước mắt (T.T) Có ai cũng giống tui không?