Chương 30

Khi Liễu Tịnh Thanh làm xong việc, lúc nhàn rỗi nghĩ đến Lý Thủ Nhất. Cũng không biết Lý Thủ Nhất thi ra sao rồi, buổi sáng trạng thái Lý Thủ Nhất căng thẳng như vậy, thật khiến người ta không yên tâm. Liễu Tịnh Thanh cảm thấy hồi đó mình thi cũng chưa từng để ý như vậy.

Cô liếc nhìn đồng hồ, qua thêm 45 phút nữa là Lý Thủ Nhất thi xong ngày hôm nay, Liễu Tịnh Thanh liền muốn tan sở sớm đi đón Lý Thủ Nhất. Mặc dù từ công ty cô đến trường của Lý Thủ Nhất chỉ mất 20 phút, nhưng Liễu Tịnh Thanh chọn đến trường Lý Thủ Nhất trước thời gian.

Có vài học sinh đang so sánh đáp án với nhau, Lý Thủ Nhất biết tố chất tâm lý của mình kém, không dám so đáp án mà lập tức ra cổng trường tìm xe Liễu Tịnh Thanh. Rất nhanh nàng đã chuẩn xác tìm được xe Liễu Tịnh Thanh trong đám xe, sau đó chạy chậm tới.

"Thi được không?" Lý Thủ Nhất mới vừa lên xe Liễu Tịnh Thanh liền hỏi.

"Không biết thi có được hay không, cảm thấy có thể môn ngữ văn buổi sáng thi không tốt lắm..." Lý Thủ Nhất nói, trong lòng không chắc.

"Thi xong thì đừng nghĩ nữa, tối nay muốn ăn cái gì?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Cô tỏ ra như không để ý thành tích thi lắm, thực tế quả thật cô cũng không quá để ý. Cô đã sớm nhận ra Lý Thủ Nhất học không phải đặc biệt giỏi, nàng tiếp tục cố gắng như vậy tối đa là thi vào một trường đại học tốt một chút, hơi kém cũng có thể vào đại học thông thường, kỳ thực khác biệt không lớn lắm. Liễu Tịnh Thanh cảm thấy Lý Thủ Nhất có thể thi lên đại học là tốt rồi, không đòi hỏi là đại học gì. Phải mừng vì đại học mở rộng chiêu sinh, tuy là bây giờ sinh viên đại học không đáng giá, nhưng mình cũng coi như tiễn Phật tiễn đến Tây thiên rồi. Trước kia Liễu Tịnh Thanh cảm thấy mỗi ngày mình đều phải tốn thời gian quý báu phụ đạo bài cho Lý Thủ Nhất, có cảm giác thiệt thòi muốn chết, phải biết là thời gian cô tiêu tốn trên người Lý Thủ Nhất mà đem đi kiếm tiền, không biết có thể mời bao nhiêu gia sư dạy phụ đạo cho nàng. Nhưng mà hiện tại chung đυ.ng kề cận với Lý Thủ Nhất, cảm tình sâu hơn rất nhiều. Bây giờ Liễu Tịnh Thanh ngược lại rất ít có cảm giác này, mặc dù cũng không biết với Lý Thủ Nhất là tình cảm gì. Cô nghĩ có lẽ tương tự như nuôi thú cưng, nuôi lâu rồi chung quy vẫn sẽ có cảm tình, thậm chí thỉnh thoảng còn muốn cưng chiều một hai lần, dù sao thú cưng cũng không khôn khéo nghe lời như Lý Thủ Nhất.

"Gì cũng được." Thi cử còn chưa xong, tảng đá lớn trong lòng Lý Thủ Nhất vẫn chưa rơi xuống, không có tâm tư với đồ ăn.

Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất không có ý kiến gì, liền dẫn Lý Thủ Nhất đi ăn beefsteak tự phục vụ, bởi vì cô cảm thấy Lý Thủ Nhất thật sự ăn quá được.

Lúc Lý Thủ Nhất ăn beefsteak bị dính chút tương tiêu đen ở khoé miệng, Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy liền lấy khăn giấy lau khoé miệng cho Lý Thủ Nhất một cách tự nhiên. Mặc dù không có biểu cảm gì nhưng động tác và ánh mắt đều rất dịu dàng.

Động tác xuất hiện đột nhiên khiến Lý Thủ Nhất sững sờ một lát. Cảm giác được Liễu Tịnh Thanh đang làm gì, mặt nàng lại đỏ bừng. Nàng nghĩ mình lại bẽ mặt rồi, nhưng trong lòng lại không hiểu sao cảm thấy vui mừng vì hành động của Liễu Tịnh Thanh đối với mình. Nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh đối với mình càng ngày càng săn sóc, càng ngày càng dịu dàng, mặc dù nhìn vẻ mặt thấy vẫn có chút cao lạnh. Thật đúng là người trong nóng ngoài lạnh.

"Nếu mà hôm nay đều thi xong hết rồi, thật là tốt biết bao." Sau khi Lý Thủ Nhất ăn uống no đủ, cảm thán nói. Nghĩ đến còn có hai ngày mới giải phóng, nàng có chút tê dại da đầu.

"Hai ngày cũng trôi qua rất nhanh, chờ thi xong thì thoải mái hưởng thụ kỳ nghỉ hè, sau này lên cao trung tiếp tục cố gắng." Liễu Tịnh Thanh nói, cô nghĩ có lẽ Lý Thủ Nhất học tập cũng sắp sợ học rồi.

"Ừm" Lý Thủ Nhất vẫn hy vọng thi đậu vào trường cao trung tốt nhất thành phố này, lỡ như không đậu, làm sao nàng không biết thẹn mà cho mình nghỉ. Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thủ Nhất lại vô hình có chút lo lắng. Có thể thi đậu hay không thật sự là rất mơ hồ, Phương Văn Thanh cũng nói, mình mà phát huy tốt thì miễn cưỡng có thể đậu, phát huy không tốt thì để qua một bên.

"Đúng rồi, chiều mai tôi phải xuất ngoại một chuyến, khoảng năm, sáu ngày. Tự mình đi thi không có vấn đề chứ?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Tờ khai bên kia có vấn đề, cần bản thân phải chạy tới xử lý, hai ngày thi sau của Lý Thủ Nhất có lẽ chiếu cố không được.

"Không có vấn đề." Lý Thủ Nhất nói giọng không hề lưu ý, thật ra thì trong lòng có chút mất mát nhỏ. Trái lại không phải là bởi vì đêy ý Liễu Tịnh Thanh không thể tới đưa đón mình đi thi, tự nàng đương nhiên không yếu ớt như vậy, mà là nghĩ đến năm ngày không nhìn thấy Liễu Tịnh Thanh, chỉ có một mình mình lẻ loi ở nhà, trong lòng liền mạnh không được.

Liễu Tịnh Thanh biết Lý Thủ Nhất ít nhiều gì cũng không vui vẻ, nhưng cô cũng biết Lý Thủ Nhất tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra không vui. Cô nghĩ chờ mình trở về bồi thường em ấy thật tốt, ví dụ như dẫn em ấy đi chơi này nọ.

Sáng ngày thứ hai, Liễu Tịnh Thanh đưa Lý Thủ Nhất đi trường thi trước rồi mới bắt đầu bận rộn việc của mình.

Sau khi Lý Thủ Nhất thấy Liễu Tịnh Thanh lái xe đi, sâu kín thở dài một cái, nàng cảm giác mình quá dính người. Chỉ có năm ngày thôi mà, cũng không phải là không thấy nữa, Lý Thủ Nhất tự nhủ, bất giác lại sờ bùa bình an mà Liễu Tịnh Thanh đưa cho mình. Lúc này nàng mới nhớ tới tối hôm qua vẫn chưa trả lại bùa bình an cho Liễu Tịnh Thanh, nàng nghĩ chờ thi xong rồi trả lại, dù sao vẫn chưa thi xong.

Có điều, Liễu Tịnh Thanh không có ở đây, Lý Thủ Nhất vốn ít nhiều có chút hồi hộp lại trở nên không hồi hộp chút nào, so với trận đầu và trận thứ hai thì mấy trận sau phát huy dường như càng tốt hơn.