Chương 36

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Liễu Tịnh Thanh tự mình đưa Lý Thủ Nhất đến trường. Tuy là cô thường xuyên đưa đón nhưng rất ít khi xuống xe, càng chưa từng vào trường. Lần trước họp phụ huynh, vừa lúc Liễu Tịnh Thanh có việc nên để bà Liễu tham dự, rất nhiều người đều cho rằng bà Liễu là mẹ của Lý Thủ Nhất.

Cho nên lần này Liễu Tịnh Thanh giúp Lý Thủ Nhất cùng nhau dọn đồ đến trường học, sáu học sinh ở chung một phòng ký túc xá, rất nhiều người cho rằng Liễu Tịnh Thanh là chị của Lý Thủ Nhất.

"Chị cậu cũng rất đẹp, còn rất có khí chất. Gien nhà cậu tốt thật, tất cả đều là mỹ nữ, chị cậu và mẹ cậu khá giống nhau, nhưng cậu không giống mẹ với chị cậu chút nào." Một bạn học nữ có quan hệ tốt với Lý Thủ Nhất kéo nàng qua một bên xì xào bàn tán.

"Chị mình dĩ nhiên rất đẹp rồi." Lý Thủ Nhất nói vô cùng tự hào, còn hai bọn họ giống nhau mà mình không giống họ là tất nhiên, hai người họ có quan hệ huyết thống, còn mình và họ thì không.

Liễu Tịnh Thanh cách các nàng không xa, dĩ nhiên nghe được nội dung các nàng xì xào bàn tán. Đối với việc mình được khen cô không có cảm giác quá lớn, mà thấy tay bạn học nữ đó khoác lên cánh tay Lý Thủ Nhất, cho dù đây là chuyện vô cùng bình thường tự nhiên giữa nữ sinh, Liễu Tịnh Thanh vẫn cảm thấy rất chướng mắt. Cô cũng không vui khi nhìn thấy quan hệ của Lý Thủ Nhất và những bạn học khác quá mức thân mật, cô cảm thấy giống như sủng vật của mình nên cũng không muốn quá thân thiết với người khác. Dù sao là của mình nuôi, mình coi như đặc biệt, được thân cận dường như mới hợp lý. Thế nhưng từ sau khi cô vào trường liền phát hiện nhân duyên của Lý Thủ Nhất dường như không tệ, thái độ các nữ sinh đối với Lý Thủ Nhất đều rất thân thiết. Tuy nhiên, Liễu Tịnh Thanh cũng không bất ngờ, dù sao dung mạo Lý Thủ Nhất xinh đẹp, tính cách lại tốt, rất dễ khiến người thích. Nhưng vừa nghĩ tới sau này ở nội trú, Lý Thủ Nhất có thể sẽ càng thân cận với người khác, trong lòng cô cũng rất không thoải mái, nhưng lại không có cách nào phát giận, chỉ có thể tự tiêu hóa những tâm tình tiêu cực này.

"Nhìn chị cậu thật có dáng điệu..." Bạn học nữ lại liếc trộm Liễu Tịnh Thanh, nói thầm với Lý Thủ Nhất. Chị của Lý Thủ Nhất vừa nhìn đã biết không phải là người dễ tiếp cận, hoàn toàn khác với Lý Thủ Nhất rất có lực tương tác.

Lý Thủ Nhất nở nụ cười, trước kia lần đầu tiên nàng thấy Liễu Tịnh Thanh cũng cảm thấy như vậy, cho nên mới lấy làm lạ làm sao ba nàng dụ dỗ được Liễu Tịnh Thanh. Nhưng mà bây giờ nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh là người tốt nhất trên đời. Dĩ nhiên nàng cũng có tư tâm nho nhỏ của mình, không muốn để cho người khác biết Liễu Tịnh Thanh tốt, cũng muốn độc chiếm lòng tốt của Liễu Tịnh Thanh đối với mình.

"Lý Thủ Nhất, cậu ngủ giường bên dưới mình nhé?" Rất nhiều người muốn ngủ chung giường tầng với Lý Thủ Nhất, phần lớn người tới ký túc xá trước đều chiếm giường trên.

"Phương Văn Thanh nói cậu ấy ngủ phía trên giường của mình." Phương Văn Thanh đã sớm đánh tiếng với Lý Thủ Nhất: cô ấy ngủ giường trên, Lý Thủ Nhất phải ngủ giường dưới, bởi vì Phương Văn Thanh cảm thấy tính cách mình không thích hợp quần tụ, mà nếu để Lý Thủ Nhất ở giường dưới thì có thể giảm bớt mâu thuẫn với những người khác, bởi vậy mới sáng sớm đã bắt Lý Thủ Nhất chiếm giữ chỗ cho cô.

"Sao cậu ấy bá đạo như vậy, mẹ cậu ấy là chủ nhiệm lớp, học giỏi thì ngon lắm sao?" Bạn học nữ bất mãn nói, hiển nhiên có chút bất mãn với Phương Văn Thanh.

"Cậu ấy là bạn cùng bàn của mình mà, dù sao mình và cậu cũng ở chung phòng rồi, cũng không kém gì giường trên dưới." Lý Thủ Nhất cười làm hòa nói, bạn cùng bàn ít nhiều gì cũng có chút đặc quyền.

"Thôi được rồi, cậu tranh thủ nhanh dọn dẹp với chị cậu đi." Mặc dù bạn học nữ có chút bất mãn với Phương Văn Thanh nhưng cũng không đến nổi vì nằm cùng giường tầng với Lý Thủ Nhất mà xảy ra tranh chấp với Phương Văn Thanh nên cũng chỉ càu nhàu.

"Ừm" Tuy rằng Lý Thủ Nhất chưa từng ở nội trú, nhưng thấy người khác bắt đầu lau ván giường giặt nệm sau đó cũng xắn tay áo bắt đầu lau ván giường.

Liễu Tịnh Thanh trái lại là vui khi thấy Phương Văn Thanh ở cùng giường tầng với Lý Thủ Nhất, bởi vì cô bé Phương Văn Thanh kia xem ra không phải là người chủ động qua lại thân thiết với người khác. Sở dĩ có giao tình tương đối khá với Lý Thủ Nhất, đó là bởi vì các cô làm bạn cùng bàn quá lâu, đã quen thuộc.

Liễu Tịnh Thanh cảm thấy một mình Lý Thủ Nhất giải quyết được, dù sao cô đã thấy Lý Thủ Nhất làm gia vụ thành thạo lão luyện. Chẳng qua là thấy mỗi gia trưởng đều đang giúp con gái mình thu dọn, dù sao cô xuất hiện với tư cách là gia trưởng của Lý Thủ Nhất, cái gì cô cũng không làm hình như có chút không thể nói nổi. Nhưng cô luôn luôn rất ít làm gia vụ, cũng không biết bắt tay từ đâu.

"Cần tôi giúp một tay không?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Không cần, em giải quyết được. Nếu không thì chị đi bộ một vòng quanh sân trường, đây cũng là trường học trước kai của chị, hẳn là phải có rất nhiều hồi ức." Lý Thủ Nhất một chút cũng không muốn ủy khuất Liễu Tịnh Thanh động thủ, dĩ nhiên nàng cũng biết nếu Liễu Tịnh Thanh không làm gì chỉ đứng ở đây cũng rất kỳ cục, liền bảo Liễu Tịnh Thanh đi bộ một vòng.

"Cũng được, nếu đã đến trường học thì cũng nên đi thăm thầy cô một chút." Liễu Tịnh Thanh nghĩ nghĩ cũng phải, dọn dẹp không phải thế mạnh của mình, nếu đã tới trường cũ của mình thì thuận tay đi ra cổng trường mua ít trái cây, đi thăm thầy giáo cũ một chút, một tiếng nữa quay lại có lẽ cũng sắp xong rồi.

Liễu Tịnh Thanh đi mua trái cây để gặp thầy giáo rồi, Lý Thủ Nhất vội vàng bắt đầu lau lau xát xát, nửa tiếng sau đã làm xong, lúc này Phương Văn Thanh mới thong dong chậm tới.

"Mẹ kế của cậu thật cam lòng để cậu ở nội trú?" Phương Văn Thanh thấy Lý Thủ Nhất đang trải giường, cô mong chờ Lý Thủ Nhất giở chút trò đặc quyền không ở nội trú, cô mới có cớ nói với mẹ cô để không ở ký túc xá học sinh. Cô là con của giáo viên, có phòng đơn cho giáo viên không ở, tại sao muốn chen chúc với học sinh khác trong ký túc xá? Nói cho đẹp là để cô hòa đồng với mọi người, có trời mới biết, một chút hứng thú đối với việc quan hệ nhân tế cô đều không có. Cho nên lúc nhìn thấy Lý Thủ Nhất, cô có chút thất vọng nho nhỏ.

"Không phải trường học có yêu cầu cưỡng chế sao? Tuy là không muốn đến, cũng chỉ có thể đến thôi." Lý Thủ Nhất cảm thán, Phương Văn Thanh là con chủ nhiệm lớp cũng phải ở nội trú, Lý Thủ Nhất cảm thấy dường như không tìm được lý do không vào trường ở.

"Nếu như mẹ kế cậu cưỡng bách yêu cầu cậu ở nhà, nhà trường sẽ không quản nhiều như vậy." Phương Văn Thanh cổ động.

"Làm đặc thù không tốt lắm, cũng không cần." Lý Thủ Nhất nhưng là người quy củ, làm sao mà giống đám nổi loạn thích làm duy nhất kia.

"Cậu không muốn bám dính mẹ kế của cậu, từng giờ từng phút không xa cách sao?" Phương Văn Thanh hỏi.

"Mặc dù mình rất thích ở chung một chỗ với chị ấy, nhưng đâu có khoa trương như cậu nói vậy, giờ giờ phút phút không xa cách, lại không phải là song sinh liền thể." Tuy là nàng có một chút chút ý nghĩ như vậy, nhưng nàng rất rõ ràng chuyện này là không thể nào. Nàng là học sinh, Liễu Tịnh Thanh có công việc, làm sao có thể từng giờ từng phút không xa cách chứ?

"Chẳng lẽ, truyện tranh đều là gạt người?" Phương Văn Thanh nghi ngờ hỏi. Tình đến lúc nồng, không phải đều hận không thể luôn ở cùng nhau sao?