Chương 38

"Tại sao?" Mặc dù có thể đoán được phần nào, nhưng Liễu Tịnh Thanh vẫn muốn nghe Lý Thủ Nhất nói thế nào.

"Em thầm nghĩ không muốn chị kết hôn, như vậy thì địa vị của em ở trong lòng chị sẽ tương đối quan trọng một chút, nhưng em lại cảm thấy ý nghĩ này của mình quá ích kỷ, không thể chỉ lo cho bản thân. Em lại cảm thấy chị hạnh phúc đều quan trọng hơn bất kỳ điều gì, cho nên chị kết hôn em cũng rất ủng hộ." Lý Thủ Nhất cảm thấy mình thực sự không thể quá ích kỷ, Liễu Tịnh Thanh tốt như vậy, hẳn phải tìm một người rất tốt rất tốt đến đối xử tốt với với chị ấy, không nên bị cha con nàng liên lụy.

"Ngay cả một đối tượng cũng không có thì kết hôn với ai, con nít con nôi đừng đoán mò, chăm chỉ học là được rồi." Liễu Tịnh Thanh cười nói, người theo đuổi cô rất nhiều nhưng cô là người chậm nhiệt, có lẽ không có người nào có thể khiến cô có tính nhẫn nại tốn đủ thời gian để trở nên nhiệt tình. Cô thấy kết hôn cũng không phải là điều cần thiết, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, tự do tự tại, cũng không cảm thấy tịch mịch. Có lẽ nguyên nhân là bởi vì nuôi Lý Thủ Nhất, còn làm mình vui vẻ hơn thú cưng, nhưng mà không biết còn có thể nuôi bao lâu. Sau này nuôi lớn rồi, không còn bên cạnh mình, có lẽ khi đó sẽ cô quạnh, đến lúc đó lại suy nghĩ chuyện kết hôn này.

"Dạ, em sẽ cố gắng học tập." Nghe được Liễu Tịnh Thanh nói không có đối tượng, trong lòng Lý Thủ Nhất thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình có phần buồn lo vô cớ. Dĩ nhiên nếu như Liễu Tịnh Thanh nhất định phải kết hôn, nàng hy vọng cuộc sống như hiện tại tới càng chậm càng tốt.

"Vừa rồi em còn ăn chưa no, ăn thêm chút nữa đi." Liễu Tịnh Thanh nhìn thức ăn vẫn còn thật nhiều bên cạnh nói. Cô cảm thấy tâm tình của Lý Thủ Nhất hình như tốt hơn nhiều.

"Còn lại thật là nhiều, vậy em ăn thêm chút nữa." Bây giờ Lý Thủ Nhất mới phát hiện quả thật mình vẫn chưa ăn no, nàng cảm thấy người thật đúng là động vật thần kỳ, khi tâm trạng không tốt, không ăn cũng không cảm thấy đói.

Liễu Tịnh Thanh nhìn Lý Thủ Nhất lại biến thành khẩu vị rất tốt tiếp tục ăn cơm, bất giác khẽ mỉm cười.

"Chị có muốn cũng ăn một chút không?" Lý Thủ Nhất ngẩng đầu hỏi.

Liễu Tịnh Thanh lắc đầu, cô cảm thấy có lẽ bây giờ Lý Thủ Nhất còn trẻ, ăn nhiều như vậy còn không mập lên, trẻ tuổi thật tốt.

" Sáu giờ thì em phải bắt đầu giờ tự học buổi tối rồi, vậy bây giờ tôi về đây." Liễu Tịnh Thanh nhìn đồng hồ, đã 5:45 rồi, cũng đến lúc mình cần phải về rồi.

"Đi quanh sân trường một vòng với em đi, coi như tản bộ sau bữa cơm?" Liễu Tịnh Thanh gật đầu, cô cũng có chút luyến tiếc Lý Thủ Nhất.

Lý Thủ Nhất quàng cánh tay Liễu Tịnh Thanh, nàng đặc biệt thích quàng tay với Liễu Tịnh Thanh, lúc này cũng không ngoại lệ.

Cái gọi là đi quanh sân trường một vòng cũng chẳng qua là đi dọc theo đường biên thao trường đi một vòng, nhưng khi đi tới gần sân bóng rổ, đột nhiên có mấy ồn ào lên.

Trong đám nam sinh ồn ào, có một cậu bé cao lớn đẹp trai độ nhiên chạy đến trước mặt Lý Thủ Nhất và Liễu Tịnh Thanh.

"Mời hai người uống." Nam sinh đỏ mặt nói với Lý Thủ Nhất và Liễu Tịnh Thanh, sau đó đưa hai chai nước uống.

Liễu Tịnh Thanh nhìn chàng trai này có chút ấn tượng, hình như là cậu con trai hai năm trước chặn Lý Thủ Nhất ở cửa trường học, tỏ tình với Lý Thủ Nhất. Chàng trai này dường như cao hơn hai năm trước một chút, ít nhất cũng 1m85 trở lên, vẻ bề ngoài cũng rất đẹp trai, mặc dù không phải là nội tâm tiểu bạch kiểm, nhưng ngũ quan cũng rất nam tính. Nghĩ tới lâu như vậy mà cậu bé này vẫn luôn nhòm ngó Lý Thủ Nhất không thả, trong lòng Liễu Tịnh Thanh rất khó chịu.

Trong lòng Lý Thủ Nhất cũng mắng Đỗ Dĩ Huân không biết bao nhiêu lần. Ở trước mặt Liễu Tịnh Thanh, nàng cảm thấy vô cùng lúng túng. Đỗ Dĩ Huân chính là cái gọi là soái ca toàn trường, sau đó công khai theo đuổi nàng, làm cho toàn trường đều biết, ngay cả mấy giáo viên trẻ tuổi cũng biết, thỉnh thoảng bày tỏ lấy lòng Lý Thủ Nhất đều bị nàng lãnh đạm cự tuyệt, cũng là chuyện toàn trường đều biết, nhưng vẫn như cũ kiên trì không bỏ cuộc tiếp tục lấy lòng.

Ở trong lòng Lý Thủ Nhất, Đỗ Dĩ Huân chính là tên da mặt dầy nhất, khiến người khác chán ghét nhất, đặc biệt là ở trước mặt Liễu Tịnh Thanh, tên này còn đáng ghét hơn tất cả hành động khiến người chán ghét của hắn trong quá khứ cộng lại. Nàng mơ hồ cảm thấy Liễu Tịnh Thanh không thích mình yêu sớm, nàng mới không muốn tạo khả năng Liễu Tịnh Thanh có nửa điểm hiểu lầm, nghĩ lần đó lúc trước đột nhiên bị Liễu Tịnh Thanh lạnh nhạt chính là có liên quan đến tên này.

"Không cần, cám ơn" Lý Thủ Nhất vô cùng lãnh đạm cự tuyệt.

"Cho chị uống." Đỗ Dĩ Huân lúc đầu bọ từ chối còn xấu hổ, có lẽ bị Lý Thủ Nhất từ chối thành thói quen, da mặt cũng dầy lên. Lấy kinh nghiệm của hắn, chỉ cần là nữ, bất kể lớn hay nhỏ tuổi, phần lớn đều thích hắn. Hắn cũng trực tiếp xem Liễu Tịnh Thanh là chị của Lý Thủ Nhất, cho nên trực tiếp gọi Liễu Tịnh Thanh là chị. Hăn nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp trung học, nếu chị của Lý Thủ Nhất có hảo cảm với mình thì sau này theo đuổi Lý Thủ Nhất sẽ có trợ lực, chẳng qua là hành vi chủ động lấy lòng của hắn đã khiến hai người tại đây vô cùng phản cảm.

"Ai là chị của cậu? Cậu đừng có nhận bừa người thân." Lý Thủ Nhất nói có phần không khách khí. Nàng vô cùng ghét Đỗ Dĩ Huân làm quen Liễu Tịnh Thanh, nàng cảm thấy chỉ có mình được phép gọi Liễu Tịnh Thanh là chị, không thích người khác gọi.

"Thủ Nhất, phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng bị thứ đồ uống giá rẻ không tới năm đồng của người khác lừa đi." Liễu Tịnh Thanh liếc Đỗ Dĩ Huân một cái, quay sang nói với Lý Thủ Nhất, hoàn toàn không để ý tới Đỗ Dĩ Huân.

"Chắc chắn sẽ không." Lý Thủ Nhất trả lời. Nàng quyết định sau này vạn nhất có người thích, nhất định phải để Liễu Tịnh Thanh xem qua. Liễu Tịnh Thanh không thích, mình khẳng định liền không thích, bởi vì Lý Thủ Nhất cảm thấy không có người nào quan trọng hơn Liễu Tịnh Thanh.

Đỗ Dĩ Huân nghe vậy, lúng túng sờ mũi, thầm nghĩ chị của Lý Thủ Nhất dường như còn khó lấy lòng hơn Lý Thủ Nhất nhiều. Sau đó chỉ có thể ngượng ngùng trở về sân bóng rổ của mình.

"cậu ta tên gì?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Cô còn muốn nuôi Lý Thủ Nhất thêm mấy năm, cho nên đặc biệt ghét người muốn cướp đi Lý Thủ Nhất bên cạnh mình trước thời gian.

"Hình như tên là Đỗ Dĩ Huân." Lý Thủ Nhất trả lời không chắc chắn. Bạn học nữ bên cạnh nàng rất thích tên kia, nàng lại không thích chút nào.

"Sau này, đừng phản ứng cậu ta." Liễu Tịnh Thanh dặn dò.

"Dạ" Không cần Liễu Tịnh Thanh căn dặn, Lý Thủ Nhất đã không tính phản ứng Đỗ Dĩ Huân.

Sau khi đi quanh thao trường một vòng, thời gian cách 6h không tới 5 pút, Liễu Tịnh Thanh không thể không đi về.

"Tôi đi về trước, em đến lớp tự học buổi tối đi." Liễu Tịnh Thanh nói với Lý Thủ Nhất đã đưa mình tới cổng trường.

"Ừm" Lý Thủ Nhất nhìn Liễu Tịnh Thanh, không nỡ đều viết lên mặt. Nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh còn chưa đi về, mình đã bắt đầu nhớ chị ấy rồi. Một tuần lễ! vừa nghĩ đều đã rất khó chịu đựng.

Liễu Tịnh Thanh nhìn dáng vẻ Lý Thủ Nhất như cũ lưu luyến không nỡ, ép xuống lưu luyến trong lòng mình. Cô nghĩ có lẽ biểu hiện của Lý Thủ Nhất có chút khoa trương, cho nên mình cũng bị lây, sáu ngày mà thôi, cũng không phải mấy tháng không gặp, không có gì đáng lo.

Lý Thủ Nhất nhìn Liễu Tịnh Thanh lên xe, sau đó lái xe rời đi, nhìn xe từ từ chạy xa, đột nhiên cảm thấy có chút hiểu lời Phương Văn Thanh nói. Cảm giác giây phút không muốn chia lìa, trước kia cảm thấy không có nghiêm trọng như vậy, dạo này mình thật sự là càng ngày càng ỷ lại Liễu Tịnh Thanh, cũng càng ngày càng không rời xa Liễu Tịnh Thanh được, cái này hình như không tốt lắm.

Liễu Tịnh Thanh nhìn kính chiếu hậu trong xe, Lý Thủ Nhất vẫn cứ đứng ở cổng trường, không có lập tức quay về trường học, cảm giác thật giống như một con đại trung khuyển hình người, lại bất giác nở nụ cười.