Chương 46

Liễu Tịnh Thanh đã biết bí mật của Lý Thủ Nhất, tất cả những việc kỳ quái của Lý Thủ Nhất đều đã có giải thích hợp lý. Liễu Tịnh Thanh biết những thứ tiểu thuyết và truyện tranh này là của Phương Văn Thanh cho Lý Thủ Nhất, chứ không phải là tự Lý Thủ Nhất cố ý tìm tới. Rốt cuộc Phương Văn Thanh ôm tâm tư gì, Liễu Tịnh Thanh không hiểu, cũng không có hứng thú làm rõ ràng. Cô càng muốn biết Lý Thủ Nhất đọc xong những sách này rồi sẽ nghĩ như thế nào, nhưng mà cô có thể khẳng định là Lý Thủ Nhất đã bị những thứ tiểu thuyết và truyện tranh này ảnh hưởng. Liễu Tịnh Thanh tự nhiên cũng bị những thứ tiểu thuyết và truyện tranh này ảnh hưởng, điều này khiến cô cảm thấy quan hệ giữa cô và Lý Thủ Nhất có thêm một loại khả năng. Cô nghĩ, so với trước khi đọc mấy cuốn sách này, có lẽ chính là ngày hôm đó nhìn thấy Lý Thủ Nhất khỏa thân, cô cũng đã nảy sinh du͙© vọиɠ khác thường với Lý Thủ Nhất, có lẽ trước đó càng sớm cũng đã nảy sinh rồi. Thế nhưng đối tượng nảy sinh du͙© vọиɠ là một thiếu nữ 19 tuổi, sớm hơn Liễu Tịnh Thanh cũng có chút cảm giác tội lỗi, nhưng mà làm một người phụ nữ 30 tuổi mà nói, cô trái lại là thản nhiên chấp nhận du͙© vọиɠ thân thể và trong lòng mình.

Liễu Tịnh Thanh làm ra vẻ hết thảy như bình thường, thái độ như cũ yên lặng theo dõi biến đổi, giả vờ không phát hiện tất cả khác thường của Lý Thủ Nhất. Dù sao, Lý Thủ Nhất còn kinh nghiệm non nớt, thế giới của nàng vẫn chưa hoàn thiện, tương lai còn có rất nhiều khả năng. Liễu Tịnh Thanh trẻ tuổi Lý Thủ Nhất tự mình đi thăm dò xác định, chứ không phải do qua hướng dẫn dụ dỗ của mình.

Hôm nay Lý Thủ Nhất đã đọc xong quyển tiểu thuyết kế mẫu và kế nữ, còn chưa kịp tiêu hóa. Trên thực tế, đọc tiểu thuyết mấy ngày nay, nàng đều vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa, cũng vẫn chưa có cách nào thản nhiên tiếp nhận, chỉ là suy nghĩ và cảm giác trong lòng loạn như ma, càng ngày càng loạn, căn bản sắp xếp không rõ. Nhưng mà nàng rất rõ ràng, sau khi đọc những cuốn tiểu thuyết này, cảm giác của nàng đối với Liễu Tịnh Thanh vĩnh viễn không trở lại là thuần túy đơn thuần yêu thích, kính trọng như lúc trước được nữa, thêm một chút nàng không dám nghĩ tới, nhưng lại không nhịn được mong nghĩ, đồng thời đi kèm với nỗi bất an mãnh liệt.

Đặc biệt là hôm nay xem truyện tranh, khi nàng xem những cuốn truyện tranh kia, hoàn toàn rơi vào trong tâm tình kích động nào đó. Nhìn hình ảnh hai thiếu nữ trong truyện tranh vô cùng thân mật như vậy, cảm giác miệng khô lưỡi khô, giữa hai chân lại chảy ra dịch thể khiến nàng xấu hổ không thôi. Lúc vào phòng vệ sinh thay qυầи ɭóŧ, Lý Thủ Nhất nhìn thấy qυầи ɭóŧ mình ướt đẫm, trong lòng cũng không dám nhìn thẳng chính mình, cảm giác mình chính là một cô gái hư, thậm chí sợ bị Liễu Tịnh Thanh phát hiện. Thế nhưng nội tâm lại len lén ảo tưởng nhân vật chính trong truyện tranh đổi thành mình và Liễu Tịnh Thanh, thay thế như vậy hoàn toàn là do tự đầu óc nghĩ ra. Sau khi Lý Thủ Nhất đọc xong những cuốn tiểu thuyết và truyện tranh xong, trong đầu đều là cái loại hình ảnh không thể miêu tả đó. Nàng đối với sự khác thường của bản thân, có phần giận cá chém thớt lên Phương Văn Thanh: cô ấy cho mình xem những thứ này làm chi chứ, bây giờ mình quá mức khác thường. Nàng cảm giác mình đều giống biếи ŧɦái rồi. Ví dụ như thấy Liễu Tịnh Thanh về nhà, rõ ràng là mặc áo sơ mi công sở như thường ngày, phía trên mở một nút áo, cách ăn mặc vẫn như trước nay, giờ phút này nàng cảm thấy cái cổ kia nhìn rất đẹp, thậm chí ảo tưởng hình ảnh mình cởi ra nút áo tiếp theo, hôn cổ Liễu Tịnh Thanh sau đó cứ tiếp tục hôn đến trước ngực. Ví dụ như thấy Liễu Tịnh Thanh tắm ra, nàng nhìn thấy hai chân xinh đẹp dưới váy ngủ, nàng liền nghĩ tới, vén váy Liễu Tịnh Thanh lên, hoặc là vuốt ve từ bắp chân dọc theo bắp đùi đến trong váy, hoặc là hơn nữa chôn sâu vào giữa hai chân Liễu Tịnh Thanh. Lý Thủ Nhất cảm giác mình cũng sắp biến thành sắc tình cuồng.

Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất đang nhìn chằm chằm cổ của mình, sau đó dường như kịp phản ứng lại, lại vô cùng chột dạ tránh né đi. Tuy là không biết Lý Thủ Nhất đang suy nghĩ gì, nhưng Liễu Tịnh Thanh luôn cảm thấy khẳng định Lý Thủ Nhất không phải đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm chỉnh. Rõ ràng chuyện này vốn mình nhìn thấy hẳn là chuyện rất thô bỉ, nhưng mà bởi vì Lý Thủ Nhất xấu hổ và chột dạ, khiến Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy vô cùng thú vị và khả ái.

Mặc dù nội tâm Liễu Tịnh Thanh cũng không muốn dụ dỗ Lý Thủ Nhất, nhưng khi một người thích một người khác, thì vẫn sẽ không nhịn được đi dụ dỗ nàng, một bên là lý trí và đạo đức, bên kia là cảm giác của chính mình.

Ví dụ như lúc Liễu Tịnh Thanh về nhà, Lý Thủ Nhất đang nấu ăn trong bếp, Liễu Tịnh Thanh liền im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phòng bếp, lặng lẽ xuất hiện sát bên cạnh Lý Thủ Nhất.

Lý Thủ Nhất ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người Liễu Tịnh Thanh lập tức nhận ra được nhận ra được sự tồn tại của Liễu Tịnh Thanh, ở khoảng cách gần như vậy, tim Lý Thủ Nhất không tự chủ đập rộn lên.

"Chị trở về lúc nào?" Lý Thủ Nhất cố bình tĩnh hỏi.

"Vừa trở về, vào phòng bếp xem một chút hôm nay em làm món gì." Liễu Tịnh Thanh thuận miệng nói.

"Đã chưng cao sò khô trứng gà, sườn heo khìa ngọt, cà tím xào áp chảo, canh bào ngư cà rốt, sắp xong rồi, chị ở bên ngoài chờ thêm 5 phút nữa là được." Thời gian nấu ăn là thời điểm hiếm thấy Lý Thủ Nhất không có suy nghĩ lung tung đến loại hình ảnh vàng (hình ảnh sắc tình) đó, cho nên Lý Thủ Nhất đặc biệt quý trọng quãng thời gian mình còn bình thường này, dạo này làm so với bình thường càng để tâm hơn.

"Bây giờ Lý Thủ Nhất nhà ta càng ngày càng có khả năng, vừa đep lại hiền huệ, sau này ai cưới được, coi như thật có phúc..." Liễu Tịnh Thanh đặt tay trên bả vai Lý Thủ Nhất, cười nói.

Do tư thế của Liễu Tịnh Thanh, Lý Thủ Nhất cảm giác Liễu Tịnh Thanh cách mình rất gần, tay đặt trên vai Lý Thủ Nhất cũng không phải cố định mà đang di chuyển, khiến Lý Thủ Nhất có ảo giác Liễu Tịnh Thanh đang vuốt ve vai vủa mình. Có lẽ có thể không phải là nàng cảm giác sai, có điều là Lý Thủ Nhất đã nhận định mình chính là tên sắc tình cuồng tẩu hỏa nhập ma, một cử động vô ý thức của Liễu Tịnh Thanh mình cũng có thể nghĩ sai lệch. Trong đầu nàng thậm chí hiện lên hình ảnh Liễu Tịnh Thanh vuốt ve lưng của mình, sau đó từ phía sau lưng ôm lấy mình.

Mặt và cổ Lý Thủ Nhất đều có chút ửng đỏ, cũng không biết là xấu hổ do lời nói của Liễu Tịnh Thanh, hay là xấu hổ do ý nghĩ của chính mình.

"Em mới không cần lập gia đình, sau này em muốn vẫn luôn cùng Tịnh Thanh sống chung với nhau." Lý Thủ Nhất nói kiên định, chỉ cần Liễu Tịnh Thanh không có đuổi mình, mình hoàn toàn không nỡ rời khỏi Liễu Tịnh Thanh.

Liễu Tịnh Thanh nghe vậy, trong lòng cảm động. Cô cũng đã quen có Lý Thủ Nhất hai ba năm nay bầu bạn, cũng không muốn có một ngày Lý Thủ Nhất rời đi. Giờ phút này, cô cũng rất muốn ôm lấy Lý Thủ Nhất, nhưng là lý trí đã khắc chế ý tưởng không lý trí trong lòng mình.

"Thơm lắm, xem ra sắp được rồi, tôi đi ra ngoài trước, ngồi chờ dọn cơm." Liễu Tịnh Thanh nói có chút cố ý đưa môi hầu như muốn dán lên tai Lý Thủ Nhất, sau đó liền lập tức lui khỏi cạnh người Lý Thủ Nhất.

Bởi vì động tác rất nhanh, Lý Thủ Nhất hoàn toàn không phát hiện được Liễu Tịnh Thanh cố ý. Trên thực tế, nàng cảm thấy lỗ tai tê tê dại dại, cảm giác giống như chạm điện vậy, nguyên nhân hoàn toàn là do mình càng ngày càng nhạy cảm biếи ŧɦái.