Chương 7

"Thành tích học tập của em không tốt, sợ là không thi đậu đại học..." Lý Thủ Nhất nhỏ giọng nói, nàng suy nghĩ vẫn là nói sớm cho Liễu Tịnh Thanh biết tốt hơn, nàng cảm thấy trường đại học Liễu Tịnh Thanh chỉ định khẳng định rất khó thi, rất có thể thi không đậu, vậy Liễu Tịnh Thanh đầu tư vào mình sẽ có thể mất hết vốn liếng, cho nên vẫn là nói sớm cho Liễu Tịnh Thanh thì tốt hơn.

"Có thời gian rãnh tôi sẽ đánh giá lại, nếu em quả thật ngu ngốc thì vẫn có thuốc có thể cứu." Liễu Tịnh Thanh nhìn Lý Thủ Nhất nói, thật ra trong lòng cô đều đã sụp đổ.

Lý Thủ Nhất bị Liễu Tịnh Thanh nhìn xấu hổ đến cúi đầu, lần đầu tiên Lý Thủ Nhất vì mình học hành nát bét mà cảm thấy xấu hổ.

"Nếu quả thật ngu ngốc thì sao?" Lý Thủ Nhất không yên tâm hỏi, vậy Liễu Tịnh Thanh đầu tư cũng rất mạo hiểm, nhưng nếu như chị ấy không đầu tư thì mình lại không thể ở lại chỗ này.

Liễu Tịnh Thanh liếc Lý Thủ Nhất một cái, cũng không có trả lời ngay, dù cho Lý Thủ Nhất ngu ngốc thật mình cũng không đến nổi đuổi em ấy đi ra ngoài, bất quá em ấy đã nói như vậy, cô cũng không biết mình nên tự bào chữa như thế nào .

"Nếu em quả thật ngu ngốc, vậy cũng chỉ có thể lấy cần cù bù thông minh." Chỉ cần chịu cố gắng, đần một chút cũng không sao, Liễu Tịnh Thanh âm thầm nghĩ tới.

"Sau này em nhất định sẽ cố gắng học tập." giờ phút Lý Thủ Nhất tâm tình vừa mừng rỡ vừa phức tạp, hoàn cảnh sống đặc thù khiến nàng từ rất nhỏ đã hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nàng biết Liễu Tịnh Thanh là thật muốn giữ mình lại, cũng không phải chỉ vì trả nợ mà là thật lòng muốn giúp mình. Nghĩ tới đây, Lý Thủ Nhất nhìn Liễu Tịnh Thanh ánh mắt tràn đầy cảm kích.

Liễu Tịnh Thanh không thích bị Lý Thủ Nhất nhìn với ánh mắt chân thành tha thiết như vậy, cô cảm giác rất không được tự nhiên, ai lượm một cục phiền lớn như vậy về nhà, làm sao mà vui vẻ cho nổi, trong lòng hơn phân nửa là không tình nguyện.

"Được rồi, em về phòng mình đi, mấy ngày nay xử lý hậu sự cho ba em làm tôi trễ nãi rất nhiều thời gian, tôi còn rất nhiều việc phải xử lý, tạm thời không có thời gian để ý đến em, chờ tôi xong việc lại xử trí em." Chờ lúc mình rảnh rồi phải chỉnh đốn Lý Thủ Nhất một phen. Hình tượng của Lý Thủ Nhất từ đầu tới chân chỗ nào Liễu Tịnh Thanh cũng không vừa ý. Tóc phải để dài, không được để ngắn như vậy nữa, quần áo trang phục cũng phải thay đổi. Trước đây, tuy rằng cô vừa nhìn hình tượng Lý Thủ Nhất đã rất không hài lòng rồi, nhưng cô cảm thấy đó là trách nhiệm của Lý Quân nên mình không cần thiết thay việc người khác quan tâm Lý Thủ Nhất, nhưng hiện giờ nếu mình chuẩn bị lưu giữ Lý Thủ Nhất thì sẽ có trách nhiệm với em ấy.

" Cho dù thế nào đi nữa em vẫn rất cảm ơn chị, vậy em lên lầu trước." Lý Thủ Nhất có chút ngượng ngùng nói với Liễu Tịnh Thanh, sau đó kéo rương hành lý nhỏ trở lại căn phòng vốn dành cho nàng ở. Lý Thủ Nhất cảm thấy vận may của mình cũng không tệ lắm, gặp được Liễu Tịnh Thanh, tránh khỏi cảnh không nơi nương tựa, nàng không thích cuộc sống phiêu bạt khắp nơi một chút nào, có thể tiếp tục cùng nhau chung sống với Liễu Tịnh Thanh làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ. Đột nhiên Lý Thủ Nhất rất muốn mình biến thành người có giá trị với Liễu Tịnh Thanh, chỉ có biến thành người có giá trị với chị ấy, chị ấy mới không để mình đi. Lý Thủ Nhất vào trong phòng, từ trong cặp sách lấy ra một quyển sách, nhìn còn mới tinh như sách mới, Lý Thủ Nhất không biết sao cảm thấy chột dạ. Học kỳ này cách cuối kỳ còn hơn một tháng thôi, học kỳ tiếp chỉ còn lại sơ tam một học kỳ thôi là phải thi lên cấp 3, nghĩ nghĩ đều tê cả da đầu, xem ra muốn trở thành người có giá trị cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Lý Thủ Nhất nghĩ sự việc trên đời này nhìn chung là không có chuyện bỗng dưng khi không được lợi, hoàn cảnh, đãi ngộ tốt mà ắt phải trả cái giá tương đương. Nhưng mà sau khi Lý Thủ Nhất mở cuốn sách ra, phát hiện chuyện đáng sợ nhất trên đời này không phải là tự bạn chìm đắm trong truỵ lạc, mà là khi bạn đã chuẩn bị ra sức cố gắng mới phát hiện hoàn toàn không biết làm sao cố gắng, chỉ có thể giương mắt nhìn sách.

Liễu Tịnh Thanh có thể cảm giác được lúc bị mình giữ lại, Lý Thủ Nhất rất vui vẻ. Dù sao Lý Thủ Nhất vẫn còn là con nít, không nơi nương tựa, đối với tương lai tất nhiên có khủng hoảng và bất an. Thôi bỏ đi, ai biểu mình xui xẻo, Lý Quân có nhiều phụ nữ như vậy mà lại chỉ kết hôn với mình, nếu như bỏ qua việc Lý Quân là tên sở khanh thì về mặt pháp luật mình vẫn là mẹ kế của Lý Thủ Nhất, chỉ là đột nhiên có thêm một kế nữ lớn như vậy, cảm giác thật chẳng vui sướиɠ gì.

Ngày mai cô sẽ không về nhà ba mẹ, cô đều đoán được thái độ và lời nói của ba mẹ cô thì cần gì dâng tới cửa để bọn họ giễu cợt, đặc biệt là việc cô giữ Lý Thủ Nhất lại, thái độ của họ sẽ càng kịch liệt hơn. Cái hố này cô đã té xuống rồi, còn giữ Lý Thủ Nhất lại chính là chuẩn bị tự chôn mình trong hố không ra nữa, quyết định đã sai thì làm cho tới cùng, chuẩn bị làm heo chết không sợ nước sôi. Phản kháng chính là như vậy, có lần đầu tiên rồi thì lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều.