Chương 48: Đừng quyến rũ anh

Ngày hôm sau khi cô đến, Cố Nam Sơn có lịch dự tiệc tối, và chắc chắn cô chính là ứng cử viên sáng giá cho vị trí bạn gái đồng hành của anh.

Nhưng lúc này cô vẫn còn lơ mơ vì vừa ngủ dậy, quấn chăn nằm một bên, cố mở to mắt nhìn anh mặc quần áo rồi thắt cà vạt. Cố Nam Sơn tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của người nào đó.

“Thật muốn đem anh giấu đi.” Tự đáy lòng Thanh Ca cảm thán.

Anh cúi người hôn cô, cười nói, “Hôm nay nghĩ đi đâu chơi chưa? Anh xử lý xong công việc sẽ chơi cùng em.” Nói xong, đôi môi lại ập xuống, dường như người này rất thích hôn chớp nhoáng như gà mổ thóc, “Đêm nay có một bữa tiệc, đi cùng anh, em nhé?”

“Nếu như em không tới, anh sẽ tìm đại một người phụ nữ đi cùng đúng không?”

“Không có, nếu em không ở đây, anh không cần thêm ai, nhưng em ở đây rồi thì người đó chính là em.”

Cô nàng nào đó vui vẻ như nở hoa trong bụng, mí mắt cong cong vì cười. Đúng là người đàn ông giỏi ăn nói, lời nào cũng đúng ý cô.

Trong lúc đó, bàn tay người đàn ông hướng xuống phía dưới của cô, mở miệng hỏi, “Có đau không em?”

“Anh làm gì đó!” Thanh Ca đẩy tay anh ra, không cho anh chạm vào. Ngày hôm qua hai người vui chơi đến độ phút cuối cùng cô ngất đi vì mệt, sáng hôm nay chỉ cảm thấy giữa hai chân đau dữ dội.

“Không đau, anh nhanh đi xử lý công việc đi, anh sắp biến thành hôn quân rồi đó.”

Cô không quen nơi này cho lắm, cũng ít khi đi mua sắm ở đây, hơn nữa bản thân cô cũng không thích đi dạo phố, cho nên cả ngày làm một cô nàng lười biếng ở lì trong khách sạn soạn bản thảo tin tức.

Cố Nam Sơn rất bận, sau khi anh đi hai người cũng chưa gặp lại nhau. Tiện nghi trong khách sạn được bố trí khá đầy đủ, từ trên tầng cao nhìn xuống có thể thấy hết được quang cảnh. Có bể bơi hình bầu dục, làn nước trong xanh phản chiếu ánh nắng, sóng sánh thật là đẹp.

Thanh Ca động lòng, cô muốn đi bơi.

Ngày tháng năm, thời tiết ở Bạch Thành không lạnh không nóng, trong nước hồ bơi cũng rất ấm. Cô gái nhỏ thoải mái dựa vào thành bể, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, bên cạnh là một cốc nước chanh.

“Mỹ nữ, đi một người?” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông làm gián đoạn khoảng thời gian thư giãn của cô, cô quay đầu nhìn người đó, anh ta cũng nhìn cô đầy thích thú.

Anh ta vốn muốn ra đây tìm kiếm của lạ, không ngờ lại gặp được một cô nàng khá xinh đẹp, hơn nữa nhìn qua có vẻ cô đi một mình không có bạn, cho nên anh ta cho rằng đây là một cơ hội tốt để làm quen gái đẹp.

Thanh Ca được người khác giới theo đuổi nhiều cho nên cũng hiểu ý tứ của người này, cô cười cười, vừa định lên tiếng trả lời anh ta, bên tai lập tức vang lên giọng nói của Cố Nam Sơn.

“Không phải có mình cô ấy.”

Người đàn ông đi từ phía Đông tới, quanh người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, dáng người cao to khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, đường nét trên cơ thể múi nào ra múi nấy là kết quả của việc tập thể dục quanh năm. Tuy nhiên, sắc mặt của người đó không tốt lắm, Thanh Ca nhìn anh cười trộm.

Người nọ xấu hổ bỏ đi, anh ta muốn bắt chuyện nhưng không ngờ lại đυ.ng phải người có bạn đi cùng, hơn nữa nhìn người đàn ông kia lai lịch có vẻ không đơn giản.

“Chú nhỏ, sao em lại ngửi thấy một mùi giấm chua thoang thoảng quanh đây nhỉ?” Thanh Ca trêu chọc anh, ánh mắt trời soi sáng mặt cô, Cố Nam Sơn cảm thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cô thực đáng yêu.

Anh xuống hồ bơi, không chút khách khí kéo cô lại gần rồi đặt xuống một nụ hôn, môi lưỡi hai người quấn quýt bên nhau. Áo tắm của cô mỏng như cánh ve, không có một mảnh vải thừa nào. Ngực cô áp vào vòm ngực rắn chắc của anh, cọ cọ. Một lúc lâu sau anh mới thỏa mãn buông cô ra, người con gái thở hổn hển liên tục, nụ hôn này quá cuồng nhiệt.

Người đó nâng mặt cô lên, nói, “Ừm, anh ghen tị, em quá dễ thu hút ong bướm.”

“Em nào có!”

“Ở Anh, có rất nhiều đàn ông theo đuổi em.”

Trái tim nhỏ bé của cô như đập lỡ một nhịp. Cô nhớ lại trước khi đi đến đây, Trịnh Chi Hành đã tiết lộ cho cô biết việc anh thường xuyên đến thăm cô trong bốn năm qua, lúc ấy trong lòng cô vui sướиɠ như được đổ đầy một hũ mật.

“Cố Nam Sơn, anh là đồ lừa đảo, không phải nói để em tự lực cánh sinh sao? Thế mà còn lén sang Anh tìm em.”

“Không đành lòng bỏ mặc em nên đi xem thế nào, nhờ vậy mới biết được em nổi như diều gặp gió trong đám người Hoa, rất nhiều đàn ông theo đuổi em, khi ấy tâm trạng không được thoải mái.”

“Hồi còn ở nước ngoài, cuộc sống của em không hề dễ dàng tí nào, thường xuyên mơ tới anh nhưng lại không có can đảm đi tìm anh. Dịp Tết đến cố tình nói với ông nội bận việc học không về nước được, còn trong lòng nuôi hi vọng anh có thể gọi điện thoại cho em.”

Người đàn ông ôm cô vào lòng, “Được, chú nhỏ nhận lỗi với em được chưa.”

Thanh Ca lắng nghe nhịp đập trái tim anh, nắm lấy tay anh nghịch ngợm, sau đó chạm vào cơ bụng của anh, dần dần tiến xuống vùng trẻ con không nên nhìn.

Anh híp mắt nhìn cô đầy cảnh cáo, “Thanh Ca, đừng quyến rũ anh, anh tự nhận mình không phải là chính nhân quân tử đâu.”

Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, đúng là cô không dám làm gì, cô nuốt nuốt nước miếng, nhưng mà dưới làn nước bể bơi không có ngoan ngoãn như vậy, tay nhỏ vuốt ve nơi đó của anh. Bàn tay trắng nõn nắm lấy côn ŧᏂịŧ, vuốt lên vuốt xuống, lúc thì vuốt ve lúc thì nắm chặt, ngứa ngáy vô cùng.

Người đàn ông nhanh chóng bắt lấy bàn tay hư, anh cũng muốn cô nhưng hiện tại thì không được. Du͙© vọиɠ chiếm hữu của anh quá mãnh liệt, ở nơi công cộng làm loại chuyện như vậy không còn nghi ngờ chính là cho người khác cơ hội được nhìn thấy cô gái của anh. Với anh điều này không được phép xảy ra.

*** 48 ***