Chương 8: Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chương 8 Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ play trong WC nhà hàng

Hôm sau 10 giờ Hạ Lị xuống máy bay, vừa lúc là thứ bảy, nàng kêu Nghiêm Chỉnh Minh mang theo Hạ Hạo Thần tới đón nàng, sau đó cùng nhau ở bên ngoài ăn một bữa cơm.

Lại nói tiếp, Hạ Hạo Thần cũng thật lâu không có thấy qua dì.

Huống chi hiện tại cậu và dượng còn có quan hệ bối đức, làm cậu theo bản năng kháng cự gặp mặt lần này. Từ nhỏ cậu có chút sợ hãi dì, mọi người đều nói tiểu hài tử ba tuổi là không nhớ nhiều chuyện, nhưng cậu không phải. Lúc Hạ Hạo Thần là tiểu bảo bảo ba tuổi, Hạ Lị đã trưởng thành. Nàng vốn đi học, lại vì nhiều lần vi phạm nội quy trường học bị xử phạt, cuối cùng dứt khoát dưới sự tức giận không đi học. Ba mẹ Hạ sủng ái cô con gái này, không có cách nào, đành phải tùy nàng. Khi đó mẹ Hạ Hạo Thần – Hạ Hà đã làm việc, tiểu hài tử là lúc cần người chăm sóc. Ba mẹ Hạ còn không chưa về hưu, ngày thường cũng không có thời gian, người một nhà liền phó thác Hạ Lị ở nhà không làm việc gì chăm sóc tiểu bảo bảo. Hạ Lị nơi nào là sẽ, Hạ Hạo Thần đói bụng mệt nhọc nàng một mực mặc kệ, nếu khóc nàng còn sẽ hung ba ba rống tiểu bảo bảo. Bởi vậy cho dù Hạ Hạo Thần trưởng thành, Hạ Lị có khi một bộ ôn nhu diễn xuất, cậu cũng khó quên dì hung thần ác sát trong trí nhớ.

Bất quá cậu cũng hiểu, trốn tránh không được, ở hung dưới một mái hiên, sớm hay muộn có một ngày gặp mặt, hơn nữa nếu không đi, cậu không tìm được lý do.

Thấy cậu lo lắng sốt ruột, Nghiêm Chỉnh Minh đi qua để cậu đeo cà vạt cho mình, ôm người vào ngực hung hăng hôn một hồi, mới lôi kéo người ra ngoài.

Đã là tháng 10, mọi người đều đã mặc áo ấm. Mà Hạ Lị lại vẫn như ở ngày hè mặc sườn xám ngắn hồng cánh sen, khoác áo choàng trắng, phối hợp giày cao gót. Tóc xoăn phủ trên vai, phong tình vạn chủng.

Hạ Hạo Thần trong lòng nghĩ, tiểu dì thật sự thật xinh đẹp, dượng thật sự không thích nàng sao?

Cậu ngẩng đầu nhìn nam nhân, phát hiện trong ánh mắt hắn xác thật không có cảm xúc biến hoá nào, trong lòng yên tâm một chút, cũng có chút âm thầm nhảy nhót.

Hạ Lị thấy bọn họ, hướng về phía bọn họ cười, kéo hai hành lý lớn chứa đầy chiến lợi phẩm một tháng đi tới.

“Tiểu Thần đã lớn như vậy rồi.”

Sờ sờ đầu Hạ Hạo Thần, không cùng Nghiêm Chỉnh Minh chào hỏi, lập tức ném hai hành lý cho hắn, còn mình kéo tiểu túi xách đi phía trước.

Hạ Hạo Thần nhíu mày, yên lặng giúp đỡ kéo qua một vali, theo ở phía sau.

Ba người có loại xấu hổ trầm mặc, nhưng xấu hổ như chỉ có Hạ Hạo Thần cảm nhận được. Hạ Lị và Nghiêm Chỉnh Minh đều tự nhiên.

Tới nhà hàng dã đặt trước, Hạ Lị và Nghiêm Chỉnh Minh đối mặt ngồi, Hạ Hạo Thần ngồi bên cạnh hắn.

Hạ Lị ý cười doanh doanh hỏi cậu vài câu học tập, Hạ Hạo Thần cũng ngoan ngoãn đáp.

Hạ Lị lại nói với Nghiêm Chỉnh Minh chuyến du lịch lần này.

Hạ Hạo Thần ở bên cạnh yên lặng ăn, tâm tình thật sự không thể nào tốt, tưởng tượng đến ngày sau có lẽ đều phải áp lực, càng không cao hứng.

Đột nhiên cậu cảm thấy một bàn tay to sờ lên đùi, cậu kinh hoảng làm rơi dao nĩa phát ra một tiếng bén nhọn.

Hạ Lị cau mày nhìn qua, thấy Hạ Hạo Thần đầy mặt đỏ bừng, hỏi cậu làm sao vậy.

Nam nhân đã rút tay về, sắc mặt bình thường trêu chọc cậu, “Tiểu Thần đây là quá đói đi, ăn từ từ, không vội.”

Hạ Hạo Thần dễ dàng bị khơi mào tìиɧ ɖu͙©, liếc mắt hắn một cái.

“Con…… con đi toilet một chút.”

Hạ Lị không chút để ý, cầm di động vào WeChat.

Nghiêm Chỉnh Minh cũng buông dao nĩa xoa xoa miệng, nói, “Vừa lúc, ta cùng con đi.”

Hạ Hạo Thần mặt càng đỏ hơn. Hạ Lị nói chuyện phiếm hăng say, không để ý đến bọn họ.

Trong toilet, truyền ra một trận tiếng thở dốc làm người mặt đỏ tim đập.

WC nhà hàng cao cấp, phá lệ sạch sẽ.

Nghiêm Chỉnh Minh ngồi bồn cầu, cởi bỏ khóa kéo, gần lộ ra đại vật.

Hạ Hạo Thần đưa lưng về phía hắn, hướng về phía dương cụ ngồi xuống.

Dì ở bên ngoài, cậu lại cùng lão công nàng ở nơi công cộng tùy thời sẽ có người lui tới nơi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Điều này mang kɧoáı ©ảʍ cho cậu. Cậu một mặt ở trong lòng khinh thường mình không biết xấu hổ, một bên lại vì kí©h thí©ɧ mà càng thêm mẫn cảm.

Hai tay dượng từ dưới nách cậu xuyên qua, đùa bỡn hai hòn đá nhỏ trước ngực cậu.

Hai điểm này mẫn cảm, tùy tiện hút hút véo véo lập tức đứng lên.

Cậu không dám phát ra âm thanh, đành phải gắt gao cắn quần áo mình, không lộ tiếng rêи ɾỉ ra.

Nghiêm Chỉnh Minh vén lên quần áo, liếʍ hôn lưng cậu, thô lưỡi mặt liếʍ qua cột sống, còn dùng răng ngậm da thịt tinh tế.

Hạ Hạo Thần một bên cuồng loạn lên xuống, dùng chính miệng nhỏ phía dưới lấy lòng phía sau nam nhân, muốn hắn nhanh bắn. Một bên dùng tay đùa bỡn đầṳ ѵú và côn ŧᏂịŧ mình, sung sướиɠ mất thần.

Ở kɧoáı ©ảʍ sinh lý và kɧoáı ©ảʍ tâm lý cùng giáp công, cậu rất nhanh đã bắn.

Nhưng nam nhân vẫn luôn kéo dài, hôm nay lại không phải ở nhà, bọn họ không thể ở chỗ này hồ nháo lâu lắm.

Hạ Hạo Thần bắn xong, không do dự quỳ xuống, không chút ghét bỏ ngậm nhục căn nam nhân vừa mới cắm cúc huyệt mình vào miệng phun ra nuốt vào.

Nghiêm Chỉnh Minh sướиɠ nheo lại mắt, thiếu niên quần áo hỗn độn, sắc mặt ửng hồng quỳ gối trước mặt vì mình khẩu giao, làm dươиɠ ѵậŧ hắn kích động run rẩy.

Hắn bắt lấy đầu tóc thiếu niên, càng sâu cắn khoang miệng cậu thao lộng. Thấy thiếu niên mang theo nước mắt, đáng thương vô cùng nhìn hắn, hắn cũng không đành lòng khó xử, thống khoái bắn vào miệng cậu.

Hai người sửa sang lại quần áo, triền miên hôn sâu, mới làm như không có việc gì đi ra ngoài.

Về lại chỗ, Hạ Lị còn đang nói chuyện trên WeChat, đối bọn họ lâu như vậy không quay lại không tỏ vẻ nửa điểm nghi ngờ.

Nghiêm Chỉnh Minh cười nhìn thoáng qua Hạ Hạo Thần, gọi phục vụ.

“Lấy một phần súp đặc. Cảm ơn.”

Hạ Hạo Thần đỏ mặt còn chưa rút đi, oán trách trừng hắn một cái, liền không nhìn hắn.

Nhìn cánh môi tiểu hài tử hơi phát sưng, nam nhân cảm giác dưới háng lại có cảm giác. Vội vàng chuyển ánh mắt, không dám chọc cậu.