Chương 35-2

Editor: Team Tứ Phương 2

Cúi mắt nhìn bùn gốm của Vi Như Hạ, Lạc Đường mím môi, động tác trong tay không dừng, hỏi “Nhìn cái gì vậy?”

Vừa nặn lại lần nữa, Vi Như Hạ vừa vô tư trả lời: “Nhìn anh.”

Yết hầu khẽ động, thiếu niên cười nhẹ giọng, Vi Như Hạ nghe thấy cậu cười, cầm đống bùn trên tay, đột nhiên nói: “Đây khẳng định là sinh nhật khó quên nhất của em.”

Máy quay vẫn không dừng, tay cô luống cuống làm đống bùn trên máy xoay, biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ. Bất luận xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô đều có thể giữ vẻ bình tĩnh như vậy.

Lạc Đường nhìn bùn gốm trong tay cô lần nữa đổ xuống, đứng dậy. Vi Như Hạ thấy được động tác của cậu, ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó Lạc Đường kéo ghế của mình qua, ngồi xuống sau lưng Vi Như Hạ.

Thiếu niên vừa ngồi xuống, Vi Như Hạ liền ngửi thấy hương bạc hà tươi mát khiến người thanh tịnh. Nhưng Vi Như Hạ lại thấy có chút nóng, lưng sát vào ngực thiếu niên, cô có thể cảm nhận sự mạnh mẽ và nhịp tim hỗn loạn của thiếu niên.

Mấy cô gái vừa nói chuyện sau khi thấy Lạc Đường làm động tác như vậy liền phát ra một tiếng hét chói tai. Trong lúc bọn họ đang la hét, Lạc Đường đưa tay bao trùm lên ngón tay của Vi Như Hạ.

Cô là lần đầu tiên nặn nên bùn gốm trong tay căn bản không thành hình, Lạc Đường liền nắm tay cô đem bùn gốm chỉnh lại. Hô hấp của cậu rất nhẹ, thổi vào gáy của Vi Như Hạ, âm thanh thiếu niên trầm thấp, như nước qua khe núi.

“Bây giờ càng khó quên đúng không?”

Cảm nhận hơi thở của Lạc Đường, Vi Như Hạ không chịu nổi, màng tai cô dần nhiễm một lớp màu hồng, bùn gốm trong tay dần thành hình, Vi Như Hạ không phủ nhận, cười nhẹ đáp lại một tiếng

“Ừm.”

Lạc Đường làm cho cô một cái cốc nhỏ, bên trên vẽ hai con thỏ, vì cô và Lạc Đường đều cầm tinh con thỏ. Cô cũng vẽ như vậy nhưng hình thù xấu hơn.

Buổi tối Dương Thư Nhữ chuẩn bị một bữa ăn sinh nhật, bữa tối hai người phải về nhà. Làm xong đồ gốm, Vi Như Hạ muốn đi trượt băng, An Thành không có sân trượt băng, Lạc Đường liền dẫn cô đến sân trượt patin.

Cũng không phải cô rất muốn trượt băng, chỉ là trong sân trượt băng sẽ khiến cô nhớ lại cảnh tượng lúc Lạc Đường thổ lộ với cô.

Sinh nhật mười tám của Vi Như Hạ trải qua rất vui vẻ, như đem tất cả niềm vui trong tương lai vào chuyện vui này. Tương lai năm nào cũng sẽ có sinh nhật, nhưng tất cả niềm vui ở những sinh nhật đó sẽ không bằng niềm vui của lần sinh nhật thứ mười tám này mang lại.

Trước bữa tối, Vi Như Hạ và Lạc Đường ngồi tàu điện ngầm về nhà. Lúc ra khỏi cửa tàu, cô nhìn thấy ở đó có bán đèn Khổng Minh bèn mua một cái.

“Có nơi nào có thể thả đèn không?” Vi Như Hạ cầm đèn Khổng Minh, vừa đi vừa hỏi Lạc Đường.

Lạc Đường nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, đáp lại một tiếng: “Ở sông An sau khu nhà có thể thả.”

“Vậy thì tốt”, Vi Như Hạ cười cười, “Em muốn thả đèn Khổng Minh cầu nguyện, người ta nói lời ước nguyện trên đèn Khổng Minh càng dễ thành hiện thực hơn lời ước với bánh sinh nhật.”

Loại chuyện này từ trước đến nay Vi Như Hạ đều không tin, nhưng hôm nay cô muốn một nguyện vọng thành sự thực.

Sau khi ăn bữa tối ở nhà xong, Lạc Đường dắt tay Vi Như Hạ đến sông An. Buổi tối mùa hè ở sông An đột nhiên có gió lạnh thổi cho nên người đến đây hóng gió vẫn rất ít, cả bờ sông chỉ có lẻ tẻ vài người.

“Đây là lần đầu tiên em thả đèn Khổng Minh”, Vi Như Hạ cầm bút nét to, viết lên trên đèn Khổng Minh nguyện vọng của mình. Lúc cô viết nhìn Lạc Đường bên cạnh, Lạc Đường cũng viết trên đèn Khổng Minh, thấy cô nhìn qua, cậu liền che lại.

Lúc Lạc Đường đang lấy tay che, Vi Như Hạ nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cậu dưới đèn.

Tim cô khẽ động, đầu óc có chút nóng khiến cô xuất hiện tia kích động. Mà tia kích động này, rất nhanh bị gió nhẹ ở bên sông đè áp xuống.

“Thả đi.” Vi Như Hạ cầm diêm, đốt đèn Khổng Minh sáng lên.

Tuy là mua ở cửa trạm tàu nhưng chất lượng cũng rất tốt, đèn vừa đốt sáng, đèn Khổng Minh bay lên rất nhanh, Vi Như Hạ cười nói: “Thả tay ra nào.”

Lạc Đường thả tay ra, đèn từ từ bay lên không trung. Đèn Khổng Minh chiếu sáng lấp lánh, khiến bầu trời đêm như được thắp sáng lên vậy. Đoàn người tản bộ xung quanh cũng tự nhiên hướng tầm mắt lên trên.

“Anh ước cái gì vậy?” Vi Như Hạ dựa vào hàng rào ở bờ sông, quay đầu hỏi Lạc Đường.

Lúc nãy Lạc Đường không để cô nhìn thấy nhưng lúc đèn Khổng Minh bay xa rồi, lại đồng ý nói cho cô biết. Cậu quay đầu đối diện với tầm mắt cô, nói: “Vĩnh viễn ở bên cạnh em.”

Đây là Lạc Đường nói rõ trực tiếp với Vi Như Hạ, một câu nói đơn giản, lại khiến lòng người rung động không yên.

Vi Như Hạ thu lại bộ dạng tươi cười, cô không nhìn cậu nữa, quay đầu nhìn đèn bay xa trong bầu trời đêm, cười nói: “Em ước anh mãi mãi vui vẻ.”

Sau khi nói xong, mi tâm Như Hạ nhíu lại, cắn môi dưới.

“Vậy nguyện vọng của chúng ta gần giống nhau rồi.” Vi Như Hạ ẩn giấu trong bóng đêm, Lạc Đường vốn không nhìn thấy biểu cảm của cô.

“Ừm?” Vi Như Hạ cười trống rống, hỏi một câu, “Nói thế nào nhỉ?”

Lạc Đường quay đầu qua nhìn cô, đôi mắt trong trẻo sáng rõ.

“Mãi mãi ở bên em thì anh sẽ mãi mãi vui vẻ.”

Vi Như Hạ hít thở một chút, khí lạnh xung quanh như lưỡi dao băng cắt qua yết hầu của cô, khiến cô nói không ra lời, mà cho dù có như vậy, quyết định của cô vẫn là nên nói với Lạc Đường.

“Lạc Đường…” Vi Như Hạ gọi cậu một tiếng, gọi xong tên của cậu dường như là dùng hết tất cả năng lượng của cô. Vi Như Hạ trấn tĩnh lại tim, cô ngẩng đầu nói với Lạc Đường: “Em không thể mãi mãi ở bên anh, chiều mai em đi nước Anh rồi”.

Gió đêm thổi lá cây vang lên tiếng rì rào, đèn đường chiếu xuống làm sông An gợn sóng, tim Lạc Đường dường như bị bóp nát. Tất cả việc vừa nãy như đang trong mơ, Lạc Đường nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Sự bình tĩnh của thiếu niên khiến hơi thở của Vi Như Hạ như ngừng lại, cô như cá mắc cạn, một lúc sau đầu óc mới tỉnh lại, cô nói ý giản dị.

“Bố em nửa năm nay không phải đi lưu diễn, ông bị bệnh nặng vẫn luôn ở nước ngoài trị bệnh. Dì Lâm nói ông muốn buông xuôi, rất có khả năng bên phải bị liệt. Bố cần phẫu thuật ngay, làm xong phẫu thuật cũng phải ở nước ngoài phục hồi. Thời gian phục hồi ít nhất cũng mười năm, mà mười năm sau chưa chắc đã khỏi hẳn… Em muốn ở cạnh bố.”

Thời gian mười năm không ngắn, quan trọng hơn là mười năm sau chưa chắc đã khỏi, cô đi Anh, căn bản là cùng bố định cư. Cô sẽ không để Lạc Đường đợi cô, càng không để cậu đi cùng cô. Năm nay lúc đón tết ở nhà bà nội cậu, mọi người đã nói qua rồi, Lạc Đường có thể đi nước ngoài học, nhưng sẽ không định cư ở nước ngoài. Lạc gia vốn gốc ở An Thành, ông bà và bố mẹ đều ở An Thành, Lạc Đường lại là con một, cậu cũng không thể đi cùng cô.

Cô muốn đi nước ngoài theo lời căn dặn của mẹ và bà, cô phải chăm sóc bố, mà cậu lại phải ở trong nước bên cạnh người thân. Yêu xa tương lai rất mong manh, bọn họ chỉ mới bắt đầu, khổ dài không bằng khổ ngắn, phải giải quyết nhanh chóng.

Vi Như Hạ rất ích kỷ, lúc rạng sáng cô gọi điện thoại cho bố đã đưa ra quyết định, nhưng cô vẫn muốn cùng đón sinh nhật với Lạc Đường xong mới nói. Cô muốn trải qua sinh nhật mười tám tuổi cùng cậu, muốn mãi nhớ đến người thiếu niên đã dành tất cả cho cô.

Cho đến khi Vi Như Hạ nói xong những lời này, Lạc Đường mới dần dần tin. Cô vẫn là cô, lời nói đơn giản dễ hiểu, sau khi xảy ra chuyện liền suy nghĩ đến tất cả tình huống xảy ra, sau đó rõ ràng quả quyết thực hiện quyết định đó, thậm chí không cho cậu bất kì cơ hội gì.

Lạc Đường nghĩ đến lần đầu gặp Vi Như Hạ, ánh mắt cô mang theo sự nhìn thấu hơn nữa còn cả sự lạnh nhạt. Vi Như Hạ rất quả quyết, từ trước đến nay cô luôn tự hiểu rõ, biết mình muốn làm gì, biết nên từ bỏ cái gì.

“Em bỏ rơi anh.” Lạc Đường cảm thấy quen biết Vi Như Hạ như là một giấc mơ. Bây giờ cô đập vỡ giấc mơ đó khiến cậu tỉnh lại, cuối cùng cô cũng biến mất.

Ánh mắt thiếu niên gắt gao khóa chặt cô, tim Vi Như Hạ như bị một đao cắt qua, cô lắc đầu nói: “Không phải vậy, Lạc Đường anh rất tốt, mọi người đều yêu thích anh, sẽ không có ai bỏ rơi anh cả.”

“Trừ em ra.” Lạc Đường nói.

Ba chữ, như một nắm đấm đánh vào l*иg ngực cô, Vi Như Hạ trả lời không nổi nữa rồi.

Lạc Đường nhìn Vi Như Hạ, trong ánh mắt có một cảm xúc mãnh liệt mà trước nay cô chưa từng thấy, âm thanh thiếu niên u ám, như gió bão trước mưa trên mặt biển.

“Nhưng anh tình nguyện bị cả thế giới vứt bỏ, chỉ cần mình em.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Ừm, hôm nay anh bị em bỏ rơi nhưng anh của ngày mai em đuổi không kịp.