Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Duy Nguyện Chiêu Chiêu

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
10

Cho đến ngày lễ cập kê của ta diễn ra, ta vẫn không thể nghĩ ra giải pháp nào tốt.

Lễ cập kê rườm rà phức tạp, đây là lần đầu tiên Minh vương phủ náo nhiệt như vậy.

Ca ca còn lấy danh nghĩa của ta xây kho phát cháo ở xung quanh cửa thành kinh đô, phàm là cô nương cùng tuổi với ta, đều được tặng một cây trâm bạc.

Sự hoành tráng như vậy khiến biết bao người phải trầm trồ kinh ngạc

Khi ta mặc chiếc lễ phục có tay áo dài rộng, đội mũ trâm cài đi ra, ta nhìn thấy rõ sự vui mừng kinh diễm trong mắt ca ca.

Ca ca đặt biểu tự cho ta là Minh An.

Hắn nói, mong ta cả đời vui vẻ khỏe mạnh, không bệnh tật, không đau đớn.

Lễ vừa xong, một phong thánh chỉ đã đến trước cửa Minh vương phủ.

Hoàng đế phong ta làm Minh An quận chúa, ban lương thực cho ba nghìn hộ.

Ca ca nói, đây cũng là lễ vật của hắn tặng ta.

“Ca ca muốn Chiêu Chiêu làm tiểu cô nương vui vẻ nhất trên đời.”

TruyenHD

Ta cười, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng: “Chiêu Chiêu chính là tiểu cô nương vui vẻ nhất trên đời khi có ca ca.”

Mặc dù ta không phải muội muội ruột của ca ca, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Minh vương phủ, có đất phong và tước vị, trong tay ca ca còn có binh quyền, trong lúc nhất thời, ta lại trở thành đối tượng khiến thế gia đại tộc tranh nhau kết thân giống như ca ca.

Người đến Minh vương phủ cầu thân nối liền không dứt, sắc mặt ca ca càng ngày càng khó coi, thiếu chút nữa đóng cửa từ chối tiếp khách.

“Ngươi muốn tìm lang quân như thế nào?”

Cố Hành Vi đã định thân, là biểu ca của nàng, con người rất tốt, nàng rất hài lòng.

Ta suy nghĩ một chút, nói: “Phải đối xử tốt với ta giống như ca ca ta, phải dịu dàng giống như ca ca, những thứ ca ca ta biết hắn cũng phải biết…”

“Gượm đã.”

Cố Hành Vi bày ra vẻ mặt đau đầu bảo ta câm miệng: “Ngươi gả cho ca ca ngươi cho rồi."”

Lòng ta nhảy dựng, nói hơi lắp bắp: “A Vi, ngươi… ngươi đừng có nói bậy!”

Cố Hành Vi nghi ngờ nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, nàng thở dài, lão luyện hỏi ta: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết cảm giác thích là gì không?”

Ta lắc đầu.

“Không gặp thì sẽ thấy nhớ hắn, tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy hắn, sẽ thương tiếc hắn, muốn ở bên cạnh hắn.”

Nàng nói một tràng trong một hơi, cuối cùng hỏi ta: “Ngươi nghĩ đến ai?”

Ta khựng lại, mấp máy môi, nhưng lại không dám phun ra cái tên kia.

Trong đầu đều là dáng vẻ ca ca cười nhìn ta.

11

Ta vô tri vô giác trở về nhà, không phát hiện ra bầu không khí quái dị hơn bình thường vài phần.

“Quận chúa, vương gia gọi người tới chính sảnh.”

Ta gật đầu, đi đến chính sảnh theo bản năng.

“Nha đầu! Nha đầu! Là nha đầu nhà chúng ta.”

Ta sửng sốt, nhìn thấy một đôi phu phụ trung niên trong chính sảnh kích động đi về phía ta.

“Nha đầu, phụ thân cuối cùng cũng tìm được con rồi, mau về nhà với phụ thân đi.”

Nam nhân trung niên nắm lấy tay ta, kích động đến mức giọng nói không rõ ràng.

“Nha đầu, mẫu thân sai rồi, ta không nên trơ mắt nhìn nãi nãi con bán con đi như vậy, con tha thứ cho ta nha.”

Trên khuôn mặt của nữ nhân trung niên có vẻ hốc hác và nhu nhược mà ta quen thuộc, ta có chút bối rối.

“Phu nhân nhận lầm người rồi, nàng là muội muội Minh An quận chúa của bản vương.”

Ta bị ca ca ngăn ở phía sau, trên mặt hắn không còn mang vẻ dịu dàng hòa nhã như trước nữa, lời nói cũng trở nên lạnh lùng.

Ca ca dắt tay ta ngồi lên vị trí cao trong chính sảnh.

“Nó chính là nha đầu!”

Nữ nhân trung niên nhìn chằm chằm vào ta nói.

Trái tim ta run lên, nắm chặt tay ca ca.

“Nếu hai vị còn muốn tiếp tục tìm lệnh ái, bản vương có thể tài trợ vạn lượng bạc trắng.”

Ca ca nhẹ nhàng nói một câu, nhất thời làm cho hai người trong sảnh đường không còn tiếng động.

Bọn họ lấy bạc của ca ca đưa cho rồi rời đi.

Ta ngồi một mình trước cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn chồi non mới nhú trên cây.

“Chiêu Chiêu không vui sao?”

Ca ca quay lại sau khi tiễn bọn họ đi, lặng lẽ đứng bên cạnh ta.

“Ca ca…”

“Ừm.”

“Muội khó chịu.”

Hắn thở dài, ôm ta vào lòng, giống như vô số lần trước kia, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, đợi tâm trạng ta ổn định lại.

“Muội, muội cũng không biết vì sao mình lại khó chịu, chỉ là... trong lòng muội không thoải mái.”

Ta nức nở thành tiếng trong vòng tay hắn.

“Ca ca biết.”

Ca ca dùng ngón tay gạt những giọt nước mắt trên khóe mi ta.

“Ca ca ở đây.”

Ta đã khóc rất lâu, lớp y phục trước ngực của ca ca ướt một mảng lớn, ta vẫn dụi vào hắn không chịu đi.

Hắn nhéo nhẹ chóp mũi ta, gọi ta là “túi khóc nhỏ”.

Ta ôm chặt eo hắn, cười nói muội chỉ làm túi khóc nhỏ của ca ca thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »