Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Duy Trì Tôn Nghiêm Của Nữ Phụ

Chương 80

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây được gọi là đánh đòn tâm lý.

Rất đau.

Ôn Bỉnh Nhất đột nhiên nói: “Chị, em ngâm nước lâu quá nên hơi choáng, em qua bên đó mua chút gì đó lót bụng đây!”

Ôn Song Mộc rất ngạc nhiên vì khi không cậu lại nghĩ thông suốt rồi, nhưng cô vẫn khá hài lòng với kết quả này, vậy nên cô vui vẻ đưa chiếc vòng tay cho cậu, để cậu một mình đi “kiếm ăn”.

Mười giờ sáng trong hồ suối nước nóng chỉ có lát đát vài người, sau khi Ôn Bỉnh Nhất rời đi, ngoại trừ cô và Tô Khởi Ngôn, chỉ còn lại một cặp “gà bông” ở đầu bên kia hồ.

Nhìn dáng dấp chắc là sinh viên đại học, hai người nép vào một góc, chim chuột với nhau nhưng không quá mức, giống hệt như những cặp đôi trẻ tuổi khác, giữa họ luôn có những lời tâm tình nói mãi không hết.

Hai đầu tựa sát vào nhau.

Dường như chỉ có thì thầm như vậy mới giống bầu không khí yêu thương.

Ôn Song Mộc thầm nghĩ, thì thầm có thể lây ấy.

Bởi vì nó có thể giúp những mối quan hệ không mập mờ trở nên mập mờ.

Tiếc là có một số câu hỏi, một khi bạn hỏi liền biết được rằng mối quan hệ giữa hai người họ thực chất không thân thiết đến vậy.

Dù bạn có muốn mập mờ đi chăng nữa thì nó cũng không còn mập mờ được nữa.

Cô di dời tầm mắt mình sang chỗ khác, sau đó hỏi Tô Khởi Ngôn với giọng điệu thoải mái: “Cậu đã cân nhắc sẽ chọn môn tự chọn nào chưa?”

Tô Khởi Ngôn: “Tôi vẫn chưa xem.”

Lời này của Tô Khởi Ngôn không giống như đang nói dối, hôm chiều thứ bảy, cậu ta bận đến Tổ Tin học để học, vậy nên khi danh sách môn tự chọn được phát xuống, đúng là cậu ta vẫn chưa mở ra xem.

Ôn Song Mộc nói: “Vậy khi nào cậu chọn xong, có thể nói cho tôi biết được không? Tôi muốn chọn giống cậu.”

Ô Tiểu Tất thấy cuộc trò chuyện ngày càng đi vào ngõ cụt, không khỏi ngắt lời: “Ký chủ, kiếp trước cô tỏ tình thẳng thừng bị thất bại, kiếp này cô định đi vào vết xe đổ nữa à! Nói thẳng với Tô Khởi Ngôn rằng cô muốn học chung lớp với cậu ta, cô nghĩ cậu ta có nói cho cô nghe không?”

Ôn Song Mộc hoàn toàn phớt lờ lời khuyên của Ô Tiểu Tất.

Cô nghiêng đầu, để mình lọt vào tầm mắt của Tô Khởi Ngôn, hỏi lại: “Được không?”

Tô Khởi Ngôn cụp mắt nhìn cô.

Trong tích tắc, cả hai đều không nói năng gì.

Khi Tô Khởi Ngôn đứng lên khỏi mặt nước, cậu ta đưa tay đẩy đầu Ôn Song Mộc ra.

“Không, mỗi việc tan học cậu bám lấy tôi thôi cũng đủ mệt rồi, trong giờ học tôi cần chút không gian tĩnh lặng.”

Trên trời bỗng có một đám mây đen lớn bay qua, che khuất đi ánh sáng mặt trời, hình như trời sắp mưa.

Ôn Song Mộc sờ nhẹ lên chỗ vừa bị Tô Khởi Ngôn chạm vào ở trên đầu.

Tuy đều là từ chối, nhưng nhìn cách từ chối lần này của cậu ta, xem ra có tiến triển hơn so với kiếp trước một chút.

Ô Tiểu Tất thở dài: “Ký chủ có năng lực tự chữa lành thật tuyệt vời, một hệ thống như tôi, ngay cả lời an ủi cũng khỏi cần phải nghĩ nữa.”

Ôn Song Mộc không quan tâm lời của Ô Tiểu Tất nói là đang mỉa mai hay khen ngợi.

Những hạt mưa nặng hạt từ trên trời rơi xuống, cặp đôi trong hồ chạy lon ton vào trong, Ôn Song Mộc cũng quấn khăn tắm vào theo: “Cậu đã từng nghe qua câu ‘nồi nào úp vung nấy’ chưa?”

Ô Tiểu Tất không rành tục ngữ của con người lắm: “... Nghe có vẻ chẳng phải lời tốt đẹp gì?”

Ôn Song Mộc định lườm Ô Tiểu Tất một cái, nhưng lập tức nhận ra Ô Tiểu Tất không có hình dạng cụ thể: “Cậu ấy là người như vậy đấy, nếu có bấy nhiêu đó thôi mà tôi cũng không chịu được thì tôi đã không thích cậu ấy nhiều năm như vậy rồi.”

Ô Tiểu Tất hiểu rằng ký chủ dường như muốn dựa vào sự kiên cường của cô để chứng minh sự phù hợp của cô và Tô Khởi Ngôn.

Nhưng mà ký chủ cũng nên biết rằng, những nam chính trong tiểu thuyết đều không muốn người họ thực sự yêu trở nên kiên cường.

Ô Tiểu Tất chưa từng thấy ai nói dối bản thân một cách chính đáng như vậy.

Ôn Song Mộc tìm thấy phòng nghỉ, Ôn Bỉnh Nhất và Tô Khởi Ngôn đang chơi phi tiêu ở khu vui chơi giải trí.

Ôn Song Mộc đứng bên cạnh xem họ chơi một lúc, thấy gần đến giờ hẹn làm spa, nên cô nói với Tô Khởi Ngôn một tiếng rồi đi lên tầng hai thay đồ.

Khi cửa thang máy sắp đóng, Chu Vực chìa tay vô chặn cửa lại.

Ôn Song Mộc không ngờ người đàn ông này lại “lì lợm” đến vậy, vậy mà lại ngồi xổm một bên canh cô suốt.

Chu Vực đã thay bộ đồ xông hơi đi kèm dịch vụ tắm suối nước nóng của khách sạn, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, nói với Ôn Song Mộc: “Đã nói rõ là sẽ đưa phương thức liên lạc rồi mà, đừng hòng nuốt lời.”

Ôn Song Mộc “ồ” một tiếng, như thể đã hoàn toàn quên mất chuyện này, cô đáp: “Tôi quên mang điện thoại rồi.”

Chu Vực trừng mắt nhìn cô, Ôn Song Mộc không những không quan tâm. mà còn bắt đầu an ủi: “Thời buổi nào rồi ai còn ở không nhớ số người khác nữa chứ? Lần sau gặp lại tôi cho cậu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »