Chương 83

Ôn Song Mộc ngắt lời: “Cậu nói lại lần nữa xem?”

Lý Mậu Chân gãi đầu: “Tuần trước không phải cậu mang trà sữa đến cho Lục Kinh à? Nghe nói sau đó Lục Kinh đã vứt ly trà sữa mà cậu đưa cho cậu ta rồi.”

Nghe qua thì có vẻ như một câu chuyện ngôn tình vườn trường cay đắng.

Nhưng ly trà sữa đó rõ ràng là do cô tự mang đi vứt mà!

Ôn Song Mộc: “Cậu nghe mấy thứ tin đồn thất thiệt này ở đâu vậy?”

“Nửa đầu là do Lâm Sâm lớp bọn tôi tận mắt nhìn thấy kể lại, nửa sau là do Giai Hội kể cho tôi nghe.”

Ôn Song Mộc không biết nên giận hay nên cười, có lẽ Quý Giai Hội chỉ nhìn thấy cảnh cô đưa trà sữa cho Lục Kinh và cả cảnh ly trà sữa còn nguyên vẹn bị ném vào sọt rác.

Ôn Song Mộc chọn lọc thông tin để trả lời: “Ly trà sữa đó thực ra là của Hạ Chi Lí.”

Thực ra nghiêm túc mà nói thì nó là của Chu Vực.

“À…” Lý Mậu Chân lập tức hiểu ra, giơ ngón tay cái về phía Ôn Song Mộc: “Tôi hiểu rồi, lại là cậu giúp họ che đậy à? Nhưng tại sao Lục Kinh lại vứt trà sữa đi kia chứ? Chẳng lẽ cậu ta không thích Hạ Chi Lí à?”

Ôn Song Mộc xua tay: “Cậu ấy không thích đồ ngọt.”

Lý Mậu Chân hiểu ý gật đầu: “Bởi tôi nói rồi mà, suýt nữa thì làm tôi mất mặt luôn rồi. Lúc đầu tôi còn tranh cãi với Lâm Sâm lớp bọn tôi, tôi nói cậu chưa từng mua trà sữa cho tôi và Tô Khởi Ngôn, sao có thể mua cho Lục Kinh được.”

Ôn Song Mộc vốn muốn hỏi khi Tô Khởi Ngôn nghe thấy cô mua trà sữa cho Lục Kinh đã phản ứng thế nào, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là thôi.

Lý Mậu Chân như thể tới lúc này mới có thời gian nói ra thắc mắc trước đó của mình: “À đúng rồi, chị Song, cậu đang đứng đây đọc sách sao? Sách đều ướt hết cả rồi.”

Ôn Song Mộc: “...”

Lý Mậu Chân tự hỏi tự trả lời: “Ồ, cậu đến tìm anh Khởi sao, để tôi gọi cậu ấy giúp cậu."

Nền gạch trong khuôn viên trường Minh Lý nổi tiếng là trơn trượt trong những ngày trời mưa và tuyết rơi, Lý Mậu Chân vừa mới bước một bước, phần thân dưới của cậu ta đã trượt về phía trước, phần thân trên ngả ra sau, cuối cùng gần như gập thành góc 90 độ và ngã nhào xuống nền gạch.

Ôn Song Mộc không kịp đề phòng, nên không kịp kéo Lý Mậu Chân lại, khiến cậu ta ngã nhào xuống.

“Đệt, ngã dập mông tôi rồi.”

Lý Mậu Chân nhăn mặt đau đớn, nói: “Chị Song, đỡ tôi dậy với.”

Lương Khiết cầm giáo án từ bên phía cầu thang hành lang đi lên, nhìn thấy Lý Mậu Chân ngã ở phía xa xa, cô ấy lo lắng tiến lại gần: “Mậu Chân, em không sao chứ?”

Ôn Song Mộc không màng đến việc thể hiện này kia trước mặt Lương Khiết nữa, vội vàng đóng sách lại, rồi chạy đến đỡ Lý Mậu Chân lên.

Lý Mậu Chân có lẽ đã ngã đến phế luôn rồi, mông và chân không còn chút sức lực nào, vậy nên cậu ta đã dùng sức nắm lấy cổ tay của Ôn Song Mộc.

Trước đây, Ôn Song Mộc vẫn chưa có khái niệm nhiều về sự khác biệt về chất lượng xương giữa nam và nữ, Lý Mậu Chân trông gầy gò, nhưng khi cậu ta nắm lấy tay cô, giống hệt như có hàng chục quả tạ ghì cô xuống, cuối cùng không những không đỡ nổi cậu ta, mà bản thân cũng ngã nhào theo, trong một tư thế rất kỳ lạ, hai tay và đầu gối chống xuống đất, hai chân thì dạng ra hai bên của Lý Mậu Chân, trông hệt như đang hành lễ.

“...”

Lý Mậu Chân dường như cũng không ngờ Ôn Song Mộc sẽ bị cậu ta kéo ngã theo, sau khi choáng váng, cậu ta vừa không khỏi thấy buồn cười, vừa xin lỗi, vội đỡ cô dậy: “Chị Song, cậu không sao chứ?”

Ôn Song Mộc đời này chưa từng thấy xấu hổ như vậy: “Cậu còn mặt mũi cười à.”

Cô cố gắng đứng dậy, nhưng trên mặt đất có nước, lòng bàn tay lại trượt xuống.

Lần này, Lý Mậu Chân không nhịn được mà bật cười, có lẽ cậu ta thực sự thấy hai người lúc này trông rất ngờ nghệch, khi nhìn thấy lớp học ngoài cùng có người bước ra, cậu ta cười đến khan cả tiếng: “Ai đó, làm ơn giúp với.”

Ôn Song Mộc không hề tức giận, một lúc sau cũng cười theo.

Thật là.

Trông giống hệt như kẻ ngốc vậy.

Cảm giác như chín điểm thiện cảm khó khăn lắm mới có được cũng sắp tan biến rồi.

Thôi thì đành “luyện” lại từ đầu vậy.

Ôn Song Mộc được Lương Khiết đỡ dậy, còn Lý Mậu Chân thì ngã nặng hơn nên phải nhờ mấy bạn nam mới kéo dậy nổi.

Tuy là mọi người đều đồng cảm với việc Lý Mậu Chân và Ôn Song Mộc bị ngã, nhưng tư thế họ ngã quá đỗi buồn cười, cuối cùng một loại tiếng cười ngớ ngẩn không thể dùng ngôn ngữ cụ thể để diễn tả vang lên ở hành lang trước cửa lớp 1 và 2.

Ôn Song Mộc đang không muốn nghĩ đến ấn tượng ngu ngốc mà mình đã để lại trong mắt Lương Khiết nữa thì Ô Tiểu Tất chợt hét lên: “Đệt!”

Ôn Song Mộc: “Người té có phải cậu đâu, cậu la cái gì?”

Ô Tiểu Tất: “Chỉ số cảm tình tăng lên 10 rồi…”

Ô Tiểu Tất bắn pháo hoa chúc mừng.

[Nhiệm vụ phụ: “Tạo được cảm tình với giáo viên” đã hoàn thành.][Mục tiêu công lược: Giáo viên Ngữ văn Lương Khiết.]

[Điểm thiện cảm hiện tại: 10/10]

[Phần thưởng cuối cùng: 5 điểm tích lũy.]

Mí mắt Ôn Song Mộc giật nhẹ, nhìn về phía Lương Khiết.

Lương Khiết cũng là một trong số những người “dễ bị lây cười”, ở độ tuổi ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, khi cười khóe mắt sẽ xuất hiện những nếp nhăn mờ nhạt, nhưng đôi mắt của cô ấy lại rất đẹp, trông như vầng trăng khuyết.

Cô ấy đỡ lấy Ôn Song Mộc, có lẽ cảm thấy bản thân với tư cách là giáo viên, lúc này cười có vẻ không thích hợp lắm, nhưng cô ấy thực sự cảm thấy những học sinh này rất đáng yêu: “Mấy em không sao chứ? Chỗ nào đau thì nhớ nói với cô đấy nhé, cô đưa mấy em đi bệnh viện, đừng để bị gãy xương đó…”

Ôn Song Mộc khúc sau không nghe rõ Lương Khiết nói gì. Trước đây cô không có tiếp xúc nhiều với mấy giáo viên của các bộ môn khác, nên không biết cách nắm bắt sở thích của giáo viên, nhưng đại khái hiểu được rằng tất cả giáo viên trên đời này đều thích học sinh giỏi.

Cô thậm chí đã nghĩ, nếu hai ngày này không thành công lấy được lòng cô ấy, cô sẽ chuyển sang “đánh lâu dài”, để Ô Tiểu Tất giao nhiệm vụ khác trước.

Chờ đến ngày Hội thao của trường, đêm hội mùa Xuân, cô sẽ tranh thủ mang vinh quang về cho lớp mấy lần, điểm thiện cảm chắc chắn sẽ tăng lên.

Nhưng cô không ngờ nhiệm vụ này cuối cùng lại được hoàn thành theo cách vô nghĩa như vậy.

Chỉ là, một mặt thấy có chút xấu hổ, mặt khác lại thấy có chút cảm động.

Ôn Song Mộc còn chưa nói hết, Ô Tiểu Tất lại hét lên: “Đệt!”

Ôn Song Mộc: “... Cậu đủ rồi đấy!”

Ô Tiểu Tất nói: “Chỉ số phản diện của Tiểu Lộc Lộc cũng tăng lên rồi, tăng lên 55 luôn rồi!”

Ôn Song Mộc có chút khó tin, cô nhìn vào lớp thông qua cửa sổ đang mở.

Đỉnh thật.

Cô đang bận vật lộn ở đây.

Tiểu Lộc Lộc của cô lại đang chơi trò tình cảm với Hạ Chi Lí ở kia.