Chương 84

Quyển sách《 Ánh trăng và sáu đồng xu 》do Ôn Song Mộc mang tới hoàn toàn không có tác dụng gì, nằm trên mặt đất chỗ hành lang, mép trang sách bị dính đầy dấu chân, ướt hơn phân nửa.

Lương Khiết đi phòng học của lớp một, Ôn Song Mộc cầm gáy quyển sách bằng hai ngón tay, một mình đi về phòng học.

Khi người ta sa sút thì ngay cả uống nước cũng có thể bị nghẹn, tuy nói lấy được giá trị hảo cảm nhưng lại té ngã rồi nhân tiện lạy người ta một cái, có lẽ ngoài cô ra cũng không còn ai.

Tuy nhiên vẫn may.

Ôn Song Mộc nhìn liếc qua Lục Kinh và Hạ Chi Lí ở hàng phía sau, cảm thấy được an ủi đôi chút.

Đúng là một vai ác hiểu chuyện, thậm chí còn không cần ai dẫn dắt mà đã học được cách tự bám theo cốt truyện, đào góc tường của nam chủ chính.

Giống như cô không làm cái gì, chỉ nằm trên giường trong nhà mình cũng có thể nghe được tiếng tiền đẻ ra tiền chảy vào túi mình, sướиɠ đến nỗi chỉ có thể cảm nhận không diễn đạt được bằng lời.

Ôn Song Mộc nhìn cửa hàng hệ thống hiện ra【35 điểm tích phân 】, rất là vừa lòng.

Ánh mắt cô nhìn về phía trước, phát hiện người đang dựa gần chỗ ngồi nói chuyện ngoại trừ Hạ Chi Lí, Lục Kinh ra thì Vương Thừa Thạc và Quý Giai Hội cũng ở đó.

Đổi lại lúc trước, các bạn học trong lớp tụ lại nói chuyện phiếm không có gì lạ, nhưng căn cứ theo sự dao động của giá trị vai ác vừa rồi, Lục Kinh và Hạ Chi Lí nói chuyện với nhau ít nhất cũng nên là kiểu tán tỉnh nhau, Vương Thừa Thạc còn có thể giải thích được vì anh ta là người hỗ trợ, nhưng Quý Giai Hội là sao vậy, trong trí nhớ ngoài việc ngày đó cô hơi mẫn cảm với mùi nước giặt quần áo trên người Lục Kinh ra thì cô phải không liên quan gì đến ba người này mới phải chứ.

Ôn Song Mộc lặng im đến gần, đặt sách lên bàn học của mình.

Hạ Chi Lí là người đầu tiên chú ý tới vết bẩn ẩm ướt trên đầu gối và tất chân dài của cô, hơi giật mình, lấy khăn giấy trong túi ra cho cô: “Bị làm sao vậy?”

Vừa nãy Ôn Song Mộc đã xấu hổ tột cùng ở hành lang rồi, bây giờ coi như đã nghĩ thoáng, giờ đã dần bình tĩnh: “Bị ngã ở bên ngoài.”

Cô nhận lấy khăn giấy lau tay, rồi lại lau đi vết nước bẩn trên bìa sách.

Quý Giai Hội vốn đang đứng xa giờ cũng lân la lại gần: “Cần khăn ướt không, tớ về chỗ lấy cho cậu.”

“Không sao đâu.” Ôn Song Mộc nói: “Trong túi tớ có.”

Quý Giai Hội gật đầu, dán tờ giấy nhớ lên trên bàn của Ôn Song Mộc: “Tớ mới vừa đi hỏi đề bài ở chỗ thầy toán, thầy ấy bảo tớ đưa cái này cho cậu, nói đây là câu tự hỏi bổ sung ở đề cuối cùng của bài tập hôm nay, bảo cậu lát nữa tìm phòng tự học viết lên bảng đen.”

Ôn Song Mộc trả lời: “Được rồi.”

Hóa ra là tìm cô.

Quý Giai Hội thấy cô không sao, trở lại chỗ ngồi của mình ở phía trước.

Ôn Song Mộc dùng khăn giấy lau sơ qua, rồi lại lấy khăn ướt lau qua một lần.

Ánh mắt chú ý tới Lục Kinh và Vương Thừa Thạc bên cạnh đều dừng nói chuyện, bảo bọn họ: “Mọi người cứ nói chuyện đi, không cần lo cho tôi đâu.”

“A...”

Vương Thừa Thạc là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên lặng, nói với Lục Kinh và Hạ Chi Lí: “Cho nên hai người định chọn môn tự chọn là 《Thơ Hậu Phương Hoa 》 à?”

Ôn Song Mộc nhíu mày.

Rất tốt.

Hai tiết cô đều trở thành tính nết như kia rồi, vậy mà miệng của đám người này như là bị đổ xi măng vào vậy, lảng qua lảng lại, nói gì mà “Vẫn chưa có ai nghĩ ra, cô thì sao.”

Hiện giờ cô không ở nữa, ngược lại thảo luận ra kết quả.

Nếu hai giây trước Ôn Song Mộc còn nói trong lòng mình phải làm một nhân vật quần chúng im lặng đi hóng, chắc chắn không thể để làm phiền bọn họ diễn tình cảm, thì bây giờ sự quyết đoán ấy bị vứt đi không còn mảnh nào nữa: “Cái gì mà Thơ Hậu Phương Hoa? Nói cái gì thế?”

Lục Kinh liếc nhìn cô một cái: “Không biết nữa, chắc là mục chung nào đấy, chúng tôi mới vừa thảo luận xem có phải là tiết học giám định và thưởng thức âm nhạc hay không.”

Ôn Song Mộc: “?”

Nghe tên này các người muốn nói là giám định và thưởng thức thơ cũng đành chịu, nhưng mà tiết âm nhạc là cái quái gì chứ?

Hạ Chi Lí giải thích: “Là bài hát chủ đề trong album của MCY, chúng tôi đoán có lẽ thầy giáo dạy môn này thích âm nhạc, đi học sẽ để chúng tôi nghe ít nhạc rồi viết lời bình các thứ.”

Ôn Song Mộc hiểu rõ, di chuyển ánh mắt, nhìn về phía Hạ Chi Lí: “Cậu thích MCY?”

Nhóm nhạc này khá nổi tiếng đấy chứ.

Hạ Chi Lí ngượng ngùng sờ lên cổ, gật đầu: “Đúng vậy.”

Ôn Song Mộc lại nhìn về phía Lục Kinh: “Cậu cũng thích?”

Lục Kinh khựng lại đôi chút: “Thì, cũng bình thường thôi…”

Ôn Song Mộc gật đầu, tự động phân loại “Bình thường” của anh thành fan cuồng.

Dù sao lúc trước khi hai người nói chuyện về văn học cũng không thấy hai người có gì với nhau, bây giờ nói về MCY, giá trị tiến độ lập tức +5, chắc chắn là giống nhau cùng chung chí hướng.