Chương 98

Mạnh Huy đáp lại vài tiếng “ừ”, nhưng Ôn Song Mộc biết gần như chắc chắn là cậu ta có lẽ sẽ không nhờ cô việc này.

Hai người chia tay ở cổng trường.

Ô Tiểu Tất hỏi Ôn Song Mộc: “Mạnh Huy mượn đồng phục của cô làm gì thế?”

"Tôi cũng không rõ lắm."

Nhưng trong ký ức của Ôn Song Mộc thời trung học, có không ít nữ sinh Trung học Thập Tam mượn đồng phục của Minh Lý để tỏ tình với nam sinh cùng trường.

Mặc dù cô không thể hiểu rõ hành vi này, nhưng nhìn bộ dạng của Mạnh Huy, cô đoán có lẽ cậu ta đang mượn nó cho người khác. Dù sao thì chút việc nhỏ có thể giúp được thì cô cũng sẵn lòng giúp đỡ, dù sao thì cái bộ đồng phục thể thao của Minh Lý cô cũng hiếm khi mặc.

Ô Tiểu Tất nhận xét: "Kí chủ cũng khá tốt bụng đấy nhỉ."

Ôn Song Mộc vừa mở mồm đã phản bác: “ Khi đối phương muốn làm gì đó, quan tâm đến việc người ta làm là xấu hay tốt làm gì, không quan trọng, việc tích lũy ảnh hưởng của mình mới là quan trọng nhất..”

Ô Tiểu Tất: ". . . "

Con người tốt như vậy, mà sao lại mọc đâu được miệng lưỡi sắc bén như vậy cơ chứ?

-

Ôn Song Mộc cũng chẳng ngờ cô lại có thể nhận được tin nhắn khác từ Mạnh Huy sớm như vậy.

Đúng lúc hiệu trưởng đang phát biểu trên bục cờ, lặp đi lặp lại việc sử dụng Tieba của trường và tuyên bố rằng trong tương lai sẽ thực hiện quản lý chặt chẽ hơn việc sử dụng điện thoại của học sinh thì có Ôn Song Mộc đứng ở cuối lớp 10-2 vi phạm nội quy. Ôn Song Mộc lén lén lút lút dùng vạt áo giấu chiếc điện thoại, giấu mà giống như không hề che giấu chút nào.

Mạnh Huy: [Có phải em lấy nhầm cỡ đồng phục không? Có vẻ hơi nhỏ nhỉ?]

Ôn Song Mộc: [Không nhầm mà, cỡ 175 đó.]

Ôn Song Mộc còn đang định hỏi không biết cô gái nào thân hình vạm vỡ đến cỡ 175 cũng không mặc vừa thì chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô lướt lại tin nhắn Mạnh Huy gửi cho cô mượn một bộ đồng phục học sinh. Cậu ta nhắn: "Song, em có thể giúp anh mượn một bộ đồng phục của trường em không?" mà không phải "Song, em có thể cho anh mượn một bộ đồng phục của trường em không?"

Mặc dù về mặt chữ nghĩa thì không có nhiều khác biệt nhưng tin nhắn như vậy có thể được hiểu là hai ý định hoàn toàn khác nhau.

Vậy có phải cậu ta đang nhờ cô giúp cậu ta mượn một bộ vừa cỡ cậu ta hay không?

Điện thoại rung lên, Ôn Song Mộc còn chưa kịp đọc tin nhắn gửi đến của Mạnh Huy, bên tai cô đã truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Không cần dùng điện thoại nữa à?”

Ôn Song Mộc bị bóng đen lờ mờ bên cạnh ập xuống làm giật mình, đầu ngón tay run rẩy, suýt thì cô đánh rơi điện thoại, nhưng lại được Tô Khởi Ngôn nhanh tay lẹ mắt bắt được.

Phía sau họ còn có hai thành viên hội học sinh khác từ các lớp khác, thấy Tô Khởi Ngôn đột nhiên dừng lại, một người trong số họ hỏi: "Sao vậy?"

Tô Khởi Ngôn hành động không để lại dấu vết, nhét điện thoại vào trong túi Ôn Song Mộc, sau đó cậu ta quay người lại nói: “Không có gì, tôi nhìn nhầm thôi.”

Sau đó cậu ta rời đi, những người khác tiếp tục kiểm tra đồng phục và phù hiệu của học sinh các lớp khác.

Ôn Song Mộc sờ sờ túi áo, nghĩ lại cô còn cảm thấy rùng mình.

Hiệu trưởng vẫn còn trên bục sân khấu nói về việc học sinh không được phép sử dụng điện thoại trong khuôn viên trường.

Ô Tiểu Tất cười trên nỗi đau của người khác: “Kí chủ đừng có là người đầu tiên phải gánh chịu hậu quả do hành động của mình gây ra”.

Ôn Song Mộc: “Lượn đi.”

Lục Kinh bên hàng các bạn nam liếc nhìn về phía Ôn Song Mộc, sau một giây anh quay đầu lại, tiếp tục thản nhiên tán gẫu câu được câu không với Vương Thừa Thạc.

Nửa phần sau của buổi lễ chào cờ, Ôn Song Mộc vô cùng chấp hành nội quy học sinh, chăm chú lắng nghe báo cáo kỷ luật của hội học sinh và bài phát biểu của đại diện lớp 12, một chữ cũng không lọt.

Từ bãi cỏ phía sau cô truyền đến những âm thanh xào xạc yếu ớt , sau đó vai cô bị vỗ: "Bạn này, đây có phải là hàng của lớp 10-2 không?"

Ôn Song Mộc cảm giác được giọng nói trầm thấp này quen quen nên quay người lại, lập tức chạm phải khuôn mặt Chu Vực, đang được phóng đại lên mấy lần.

"!"

Đồng tử của Ôn Song Mộc co rúm lại vì kinh ngạc. Cô muốn lùi lại nhưng vô tình vấp ngã.

Lục Kinh đứng ở bên cạnh cô. Cảm nhận được cô va vào mình, anh theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy vai cô. "Cậu không sao chứ?"

Chu Vực không ngờ anh ta có thể vừa tìm đã tóm được chính xác thế này, chẳng những anh ta tìm được địa điểm chính xác của lớp 10-2 mà còn trực tiếp tìm ra “chủ nợ” mà đã chặn tin nhắn của anh ta hơn một tuần nay.

Ôn Song Mộc dựa vào người Lục Kinh, để giữ thăng bằng, một tay của cô còn đang bám lên lên cánh tay đang giơ lên của anh.

Trong cái thời tiết cuối hè, đứng dưới ánh nắng chói chang của sân thể dục suốt hai mươi phút mà không có mái che, đầu ngón tay của Ôn Song Mộc nóng bừng, vậy mà nhiệt độ cơ thể của Lục Kinh lại mát đến lạ thường, khiến cô muốn dựa vào anh thêm một chút.