Chương 6: Trên đường tuyết trắng lại gặp người quân tử.

Lúc này, ánh mắt Lục Ngô Tiết trở nên vô cùng kiên định. Hắn ta muốn trở nên mạnh mẽ, muốn bảo vệ những người cần được bảo vệ, cũng muốn... Ánh mắt hắn ta khóa chặt vào bóng lưng đỏ rực trước mắt, một ngày nào đó, hắn ta cũng sẽ bảo vệ nàng.

Chuyển cảnh.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận đồ đệ. Trước đây, nàng cũng từng có sư phụ, đối xử với nàng rất tốt nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc. Cuối cùng, sư phụ cũng chỉ nhận lấy kết cục phản bội.

Tự nhiên, Dạ Thập Thất không biết suy nghĩ của thiếu niên sau lưng mình lúc này, nàng cũng không quan tâm đến Lục Ngô Tiết, chỉ tập trung đánh xe ngựa.

Nàng không tin tưởng bất kỳ ai, thế nhân đều dối trá. Ngoại trừ bản thân, nàng không tin tưởng bất luận kẻ nào, kể cả Dạ Thập Tam, người cùng nàng lớn lên. Cho dù bọn họ từng cùng nhau chiến đấu, nàng cũng sẽ không giao phó lưng mình cho hắn ta.

Nàng luôn sống một mình, không muốn có ràng buộc, cũng không thể có vướng bận.

Dọc theo đường đi Dạ Thập Thất không còn nói chuyện với Lục Ngô Tiết nữa. Cách tuyết vực ba mươi dặm có một thôn trang, nàng liếc nhìn Lục Ngô Tiết một cái, ra hiệu cho hắn ta đi hỏi xem nhà nông nào nguyện ý thu lưu bọn họ.

Lục Ngô Tiết hiểu ý, liền xuống xe ngựa đi gõ cửa từng nhà để hỏi. Thôn này không lớn, nhìn qua chỉ có hơn chục hộ gia đình, những ngôi nhà lớn nhỏ đan xen nhau.

Mà lúc này mới là giờ Tuất, trời còn chưa tối, tất cả các nhà đều đã đóng chặt cửa, có nhà không mở nhưng không đáp, có nhà thúc giục bọn họ nhanh chóng rời đi, có nhà hé cửa một khe, nhìn một cái rồi vội vàng đóng cửa lại.

Lục Ngô Tiết có chút khó hiểu, những người này dường như đang sợ hãi, cứ như thế gõ đi gõ lại chỉ còn lại có một hộ gia đình cuối cùng, một ông lão tóc bạc phơ đã hé cửa ra.

"Các vị có chuyện gì không?" Giọng lão gia gia run rẩy.

"Lão gia gia, chúng ta đi ngang qua đây, muốn xin tá túc một đêm." Lục Ngô Tiết nói rất khách khí, nhìn qua cũng hào hoa phong nhã.

Lão gia gia lại nhìn chiếc xe ngựa phía sau, rồi mở cửa ra.

Lục Ngô Tiết mừng rỡ nói: "Sư phụ, mau đến đây, vị gia gia này đồng ý cho chúng ta ở nhờ." Lục Ngô Tiết nói hơi to, ông lão giật mình vội vàng đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho hắn ta nhỏ giọng một chút, Lục Ngô Tiết ngây ngốc gật đầu, lập tức đè thấp giọng, nói như tiếng muỗi kêu: "Sư phụ, mau đến đây, nhỏ giọng thôi, đừng làm phiền người khác."

Dạ Thập Thất không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, kéo xe ngựa dừng lại phía sau nhà, rồi bế Yến Vận Nhi ra. Sau khi vào nhà, ông lão vội vàng khóa cửa lại.

"Gia gia, các ngươi có quy định gì vậy? Trời còn chưa tối mà mọi người đều đóng chặt cửa, nhìn thấy chúng ta như nhìn thấy quỷ vậy." Lục Ngô Tiết tò mò hỏi.

Từ sau khi hắn ta bước vào thôn này, hắn ta luôn có cảm giác sởn gai ốc.

Chưa đợi ông lão nói gì, từ trong nhà đi ra một bà lão tóc bạc phơ, mắt bà ấy dường như không nhìn thấy gì, nghe tiếng động bên ngoài liền mò mẫm đi ra, nói: "Lão già, có người nào tới sao?"

Ông lão thấy bạn già của mình đi ra, vội vàng đi lên đỡ, giải thích: "Có mấy người trẻ tuổi qua đường, đến tá túc."

"À, vậy mau cho người ta nghỉ ngơi thật tốt, lấy bánh bột ngô trên bếp hôm nay ra cho bọn nhỏ lót bụng." Lão nãi nãi rất hiền từ.

"Được, được, ta đi lấy." Ông lão quay người, thấy Dạ Thập Thất vẫn ôm Yến Vận Nhi, mới giật mình nhớ ra, sau đó nói với Dạ Thập Thất: "Cô nương, chỗ ta chỉ có một chiếc giường trống, ngươi hãy đặt cô nương mà ngươi ôm lên giường trước đi."

Dạ Thập Thất có chút không thoải mái, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng, nói lời cảm ơn.

Sau khi đặt Yến Vận Nhi xuống, Lục Ngô Tiết lại lấy một chậu nước, Dạ Thập Thất nhẹ nhàng lau cho Yến Vận Nhi, sau đó mới ra ngoài trao đổi với hai vị lão nhân một lúc.

"Gia gia, nãi nãi, ở đây chỉ có hai người các ngươi sinh hoạt sao?" Dạ Thập Thất cũng cảm nhận được sự cổ quá của thôn này.

Nghe câu hỏi của Dạ Thập Thất, hai vị lão nhân đều im lặng, bà lão thở dài nói: "Con cái đều chết hết rồi, chỉ còn lại hai ông bà già này."

"Mắt của lão bà, chính là lúc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà khóc mù." Ông lão nói, mắt cũng đỏ hoe.

Dạ Thập Thất biết mình đã nói sai lời, nàng luôn không có cảm xúc gì với cái chết, từ khi nàng hiểu chuyện tới nay, nàng đã là một cỗ máy gϊếŧ người, chưa bao giờ hiểu được cảm giác của người sống sau khi người thân qua đời.

Năm năm trước sau vụ ám sát đó, dường như nàng đã hiểu được một chút, nhưng cũng không nhiều.

"Xin lỗi, ta lắm miệng, các ngươi nén bi thương." Lúc này trong lòng Dạ Thập Thất cũng không có gì gợn sóng, lời nói ra thậm chí không có chút nhiệt độ nào, hai ông bà lão cũng không để ý,dù sao nhiều năm trôi qua, bọn họ đã sớm nghĩ thông.

Lão gia gia thở dài, khoát tay, rồi dặn dò: "Sắc trời không còn sớm, đêm nay các ngươi cứ tạm bợ qua đêm, nhớ kỹ, bất kể nửa đêm nghe thấy âm thanh gì cũng không được ra ngoài!"

Nói xong, thì dìu bà lão vào trong phòng.

"Sư phụ, nơi đây không phải là có ma chứ?" Lục Ngô Tiết rón rén đến trước Diệp Thập Thất, nhỏ giọng hỏi.

Diệp Thập Thất liếc nhìn hắn ta, khẽ cười nhạo một tiếng, nói: "Ma? Cho dù là ma nhìn thấy ta cũng phải tránh xa ba thước. Tối nay ngươi ở đây canh gác." Nói xong, nàng bước vào một gian phòng khác. Lục Ngô Tiết vốn định nói thêm điều gì đó, nhưng nàng không cho hắn ta bất kỳ cơ hội nào để nói nhảm.

Diệp Thập Thất nhìn Diệp Vận Nhi nằm trên giường, thương tích đầy mình, lâm vào trầm tư.

Bồ Đề cung ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Nàng dựa vào đầu giường, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Đến canh ba, Diệp Thập Thất nghe thấy tiếng động kỳ lạ rất chói tai, giống như tiếng huýt sáo. Trên con đường nhỏ bên ngoài cũng có rất nhiều tiếng người qua lại. Nàng đột ngột mở bừng mắt, nhìn Diệp Vận Nhi, sau đó đứng dậy chuẩn bị ra ngoài xem xét thực hư.

Vừa lúc Diệp Thập Thất chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài, Lục Ngô Tiết nhẹ giọng nói: "Sư phụ, con đi cùng người."

Diệp Thập Thất ra hiệu im lặng, giọng điệu trầm thấp: "Ngươi ở đây chăm sóc tốt cho Vận Nhi, ta đi rồi sẽ nhanh về."

Dù Diệp Thập Thất không nói rõ, Lục Ngô Tiết vẫn hiểu rằng bản thân không biết võ công, nếu đi theo cũng chỉ trở thành gánh nặng. Việc nên làm của hắn ta là ở đây, không đi đâu cả. Lục Ngô Tiết mất mát gật đầu.

Khi Diệp Thập Thất bước ra khỏi phòng, cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt nàng đột ngột thay đổi, người bên ngoài kết bè kết đội bước đều nhịp, nhưng sắc mặt bọn họ đều trắng bệch không chút huyết sắc, như những xác chết biết đi.

Diệp Thập Thất lén lút đi theo sau đám người này. Đám người này nhìn qua cũng không có bất kỳ ý thức nào, đều hướng về phía ngọn núi mà đi. Tiếng huýt sáo điều khiển đám người này, tiếng huýt sáo ngừng thì đám người này dừng lại, tiếng huýt sáo dồn dập thì đám người này liền tăng nhanh bước chân.

Trên núi này rốt cuộc có bí mật gì?

Vừa lúc Diệp Thập Thất chuẩn bị lên núi, một bàn tay đã tóm lấy vai nàng. Diệp Thập Thất cũng chẳng nói lời nào, trực tiếp xoay người vung một chưởng về phía sau. Người phía sau khẽ nhún người, né tránh được đòn tấn công của Diệp Thập Thất.

"A di đà Phật, thí chủ, quả thật là không có lòng, hòa thượng ta vừa rồi nhưng là cứu mạng thí chủ."

Vừa nghe giọng nói này, Diệp Thập Thất liền biết là tiểu hòa thượng ở Bách Lưu Lầu ngày hôm đó, nàng cười nói: "Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải là đối với ta..." Diệp Thập Thất nói đến đây liền cố ý dừng lại, nàng mị cốt thiên thành, ngày thường dù là mang bộ dạng sát phạt quyết đoán, cũng sẽ bị người ta nói là cố ý câu dẫn, mà lúc này nàng cố ý làm ra vẻ như vậy, tiểu hòa thượng kia lại thờ ơ.

Có lẽ một người đối với những thứ không dễ dàng đạt được, chính là sẽ càng ngày càng cố chấp. Đến nỗi khi nhìn thấy vị hòa thượng này, nàng sẽ có lòng khıêυ khí©h.

"Thí chủ sợ là lo lắng quá rồi. Hòa thượng ta chỉ là đi ngang qua đây, thấy nơi này có vẻ quái dị nên đi theo điều tra một phen." Minh Trọc khôi phục lại tư thế thường ngày, một tay đặt trước ngực, tay kia mân mê phật châu.

"Ngươi tra được cái gì? "Dạ Thập Thất không khıêυ khí©h, nghiêm túc hỏi.

"Suỵt!"

Minh Trọc nghe thấy có người tới, vội vàng kéo Dạ Thập Thất trốn sau một tảng đá lớn. Một lúc sau, có hai nữ tử mặc y phục tím lên núi, bên hông họ có đeo lệnh bài ghi chữ "Võng".

Là người luyện võ, Dạ Thập Thất có thính giác nhạy bén, có thể nghe thấy tiếng động trong phạm vi trăm mét, hơn nữa còn phân biệt rõ ràng phương hướng. Thế nhưng vừa rồi Dạ Thập Thất cái gì cũng không nghe thấy, nàng lại nhìn Minh Trọc một lần nữa, tiểu hòa thượng này không thể khinh thường.

Tại sao người của Ám Ảnh Các Võng Môn lại xuất hiện ở đây?

Dạ Thập Thất cúi đầu nhìn xuống, thấy tay mình đang bị Minh Trọc nắm lấy, lòng suy tư.

Minh Trọc nhận ra ánh mắt của Dạ Thập Thất, cũng nhìn xuống tay mình. Ánh mắt hai người giao nhau, Minh Trọc không dấu vết buông tay ra.

Dạ Thập Thất nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh của Minh Trọc, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhưng lúc này cũng không phải là lúc trêu đùa hắn.

Sau khi thấy hai người kia đi xa, Minh Trọc mới lên tiếng: "Ta đến đây đã hai ngày, mỗi tối các nàng ta đều đến đây, những người đó, không, là những xác chết, cũng xuất hiện mỗi đêm."

"Ngươi tra được những gì?" Dạ Thập Thất thấp giọng hỏi.

Người chết, sống lại từ cõi chết?

"Hai người kia là người của Võng Môn, ngươi cũng là người của Ám Ảnh Các, ngươi có biết gì về Võng Môn không?" Minh Trọc nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng Dạ Thập Thất, nhưng hai ngày nay hắn cũng không tra được manh mối gì.

"Ta chưa từng nói về thân phận của mình, nhưng dường như ai cũng đều biết thân phận của ta." Dạ Thập Thất mỉm cười, tiếp tục nói: "Quỷ Môn giỏi luyện cổ, đa phần đều là người luyện cổ từ nhỏ bằng máu, có thể sống sót đều có năng lực túng cổ không tầm thường, không phải thiện tra." Dạ Thập Thất ít qua lại với người Võng Môn, chỉ biết sơ lược, tứ môn của Ám Ảnh Các vốn dĩ không can thiệp vào nhau.

"Giỏi luyện cổ?" Minh Trọc xoay chuỗi phật châu trên tay trái, ánh mắt dần chuyển từ mơ hồ sang sáng tỏ, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng. Ngươi nhìn sang hướng kia xem."

Dạ Thập Thất theo ánh mắt của Minh Trọc nhìn sang, vừa nãy khi đi theo đám người kia, nàng hoàn toàn không để ý dưới đất toàn là bọ cạp, rắn độc, xung quanh toàn là xác chết, lúc này mới ý thức được dọc theo đường đi này, không có một sinh vật nào còn sống, có lẽ đều có liên quan đến chuyện này, khó trách vừa rồi tiểu hòa thượng lại nói hắn cứu nàng.

"Chẳng lẽ. . . . ." Lúc này Dạ Thập Thất cũng đã hiểu ra, trước đây cô từng đọc được một quyển bí pháp trong tàng thư lâu của Ám Ảnh Các, dùng người để luyện cổ, người được luyện ra gọi là tử thị, có sức mạnh vô song, đau thương bất nhập.

"Đúng vậy, Trường Sinh Cổ, A Di Đà Phật." Minh Trọc chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm chặt.

Trường sinh Cổ, tuy danh xưng là trường sinh, nhưng thực ra người nhập cổ, từ lúc nhập cổ liền chết, mà phương pháp nhập cổ vô cùng tàn nhẫn và ghê rợn. Trước tiên phải thả khô máu của người nhập cổ, nuôi dưỡng cổ trùng bằng máu. Sau khi Cổ trùng phá vỏ trong máu, sau đó đưa cổ trùng vào cơ thể người bệnh, sau khi ký sinh trong cổ xong, lại ngâm người vào trong huyết thủy, lấy huyết dưỡng cổ, sau khi cổ trùng thành hình, người nhập cổ có thể đạt được trường sinh, trở thành tử thị, không có bất kỳ năng lực suy nghĩ nào, chỉ nghe mệnh lệnh của loại cổ giả.

"Ha ha, không ngờ nhỉ, một tiểu hòa thượng danh môn chính phái như ngươi lại biết đến những thứ tà môn ngoại đạo này." Dạ Thập Thất mị nhãn như tơ, khóe miệng mỉm cười nói.

"A Di Đà Phật, trời đất bao la cũng chỉ nằm trong gang tấc, còn gì bí mật trong chốn giang hồ này nữa." Minh Trọc nhàn nhạt đáp. Việc tu luyện bí pháp khiến hắn am hiểu nhiều bí pháp khác nhau, nhưng Trường sinh cổ lại quá mức độc ác, nếu nó xuất hiện sẽ khiến bách tính lầm than, thiên hạ đại loạn.

"Đúng vậy, đám tử thị này hẳn là bí mật của những thôn dân này... ... ..." Dạ Thập Thất nói xong, lại có chút tỉnh ngộ.