Duyên Nợ Kiếp Này

8.07/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đồng nhân truyện LÂU CHỦ VÔ TÌNH vì mình quá mê cặp LÃNH PHI NHAN X ẨM TÂM NHỊ! Thông báo luôn ai fan Tàng Ca x Lãnh Phi Nhan ko nên đọc. Mình sợ ăn đá lắm nha! Nhưng nếu muốn đọc mình cũng không cấm  …
Xem Thêm

Chương 14: Quân sư
AU: ICEICE

Buổi sáng hôm sau Ẩm Tâm Nhị vừa ngủ dậy, thấy người bên cạnh vẫn còn say giấc nồng. Gương mặt thanh tú, đáng yêu của mỹ nữ bất giác khiến Ẩm Tâm Nhị có chút trầm trồ ngưỡng mộ.

Ẩm Tâm Nhị đưa tay giải huyệt đạo trên người Mộc Trúc Quân. Rồi mau chóng xuống giường thay y phục. Rời đi.

*******

Bị đánh động, Mộc Trúc Quân cũng từ từ tỉnh giấc. Nàng khẽ vươn vai uể oải. Do hôm qua cưỡi ngựa suốt một quãng đường dài khiến thân thể nàng không khỏi ê ẩm.

Định nhìn xem Ẩm Tâm Nhị đã dậy, thì phát giác người bên cạnh đã rời đi từ lâu.

– Không biết nàng ấy đâu rồi nhỉ!

Mộc Trúc Quân nhanh chóng rời giường ra ngoài tìm Ẩm Tâm Nhị.

Nhưng ra ngoài kiếm mãi nàng vẫn không tìm được bóng dáng của Ẩm Tâm Nhị đâu. Vừa lúc ấy một tiểu nô tì đi tới.

– Mộc tiểu thư, chủ nhân kêu nô tì đến mời người ra dùng bữa! – Tiểu nô tì lễ phép.

– Ừm!

Nàng nhanh chóng theo chân tiểu nô tì ra ngoài.

*******

Vừa vào phòng ăn đập vào mắt Mộc Trúc Quân là hình ảnh Ẩm Tâm Nhị, thân lam y nhạt. Ngồi đợi nàng.

– Chủ nhân, Mộc tiểu thư đã tới!

Ẩm Tâm Nhị nghe tiểu nô báo Mộc Trúc đã đến chỉ gật đầu bảo lui qua một bên.

– Tỷ tỷ, dậy sớm vậy? – Mộc Trúc Quân cười tươi như hoa buổi sớm, nói.

– Cũng không sớm đâu. Giờ ngọ rồi còn gì. – Ẩm Tâm Nhị nhẹ giọng, đáp.

Mộc Trúc Quân cũng mau chóng vào chỗ của mình. Thấy chỗ ngồi của mình là đối diện Ẩm Tâm Nhị, nàng liền xê dịch ghế lại gần.

– Nhưng hôm qua hai ta ngủ khá muộn mà! – Mộc Trúc Quân không quên nhấn mạnh hai chữ ” hai ta ” ngầm khẳng định đêm qua cả hai đã ” đồng sàng cộng chẩm “.

Quả nhiên, những người có mặt trong phòng ăn đều chính thức nghi ngờ mối quan hệ của hai người. Tuy trên dưới Ẩm sơn trang khi đều biết đêm qua hai người đã ” đồng sàng cộng chẩm “đã thấy có chút lạ! Nhưng bởi cả hai đều là nữ nhân, nên cũng nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ giữa hai người họ có quan hệ ” đặc biệt “! Bây giờ lại chứng kiến thái độ mật thiết của Mộc Trúc Quân, bọn họ không khỏi sinh nghi.

– Không cần ngồi sát vậy. Bàn rất rộng!

Ẩm Tâm Nhị định xê dịch ghế ra xa giữ khoảng cách với Mộc Trúc Quân. Thì phát hiện cánh tay phải đã bị nàng ta giữ chặt.

– Buông tay ra! – Ẩm Tâm Nhị có chút bực trước sự tùy tiện của Mộc Trúc Quân.

Thấy người bên cạnh đang muốn gỡ tay mình ra, Mộc Trúc Quân càng cố sức giữ chặt.

– Không buông đâu. Trừ khi tỷ chịu ngồi yên đây ăn. Không rời sang chỗ khác! – Mộc Trúc Quân ra điều kiện.

– Thì tỷ vẫn ngồi đây mà! Muội buông tay ra được chưa?

– Không đúng. Tỷ phải ngồi ở đây không xê dịch ghế luôn mới được!

Ẩm Tâm Nhị nghe vậy đành gật đầu chấp nhận. Nếu không bữa sáng sẽ biến thành buổi chiều, nếu cứ dây dưa không dứt như vậy.

Thấy Ẩm Tâm Nhị đã thõa hiệp, Mộc Trúc Quân cũng đành buông tha…

Những gia nhân đứng bên cạnh từ nãy giờ chứng kiến cảnh tượng ” níu níu kéo kéo ” cũng không khỏi đỏ mặt, ngầm hiểu quan hệ mờ ám của hai nàng.

*******

Sau bữa ăn Ẩm Tâm Nhị đưa Mộc Trúc Quân vào Tu Viên, nơi nàng lúc nhỏ từng luyện võ cùng cha.

– Muội muốn học võ trước hết phải nắm rõ các kiến thức cơ bản trước đã.

– Kiến thức. Muội biết. Có phải là…

Mộc Trúc Quân sau đó một hơi thuật lại các quy tắc và kiến thức cơ bản nàng nhớ được cho Ẩm Tâm Nhị. Khiến cho đối phương không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ trước sự hiểu biết của nàng.

– Ừm! Chính xác hết. Muội có vẻ đối với vẻ học có chút tìm hiểu nhỉ? – Ẩm Tâm Nhị trầm trồ thán phục.

Mộc Trúc Quân cười đắc ý khi nghe lời khen của Ẩm Tâm Nhị.

' Gì mà có chút tìm hiểu chứ? Kiến thức cơ bản này từ năm sáu tuổi nàng đã được Mộ Dung Viêm dạy rồi! Muốn quên cũng khó. ' – Mộc Trúc Quân thầm nghĩ.

– Vậy giờ chúng ta tập thôi. Trước khi tập muội cần thư giãn gân cốt trước đã! – Ẩm Tâm Nhị nhắc nhở.

– Giãn như thế nào? – Mộc Trúc Quân giả ngốc.

Nghe vậy Ẩm Tâm Nhị liền đến bên cạnh giúp Mộc Trúc Quân. Nàng nắm chặt cánh tay thon mềm của Mộc Trúc Quân một lúc, xong liền buông ra. Lắc đầu thở dài.

– Xương cốt quá yếu…

– Vậy là sao?

– Không thể luyện võ được! – Đây là lần đầu tiên Ẩm Tâm Nhị gặp người có xương cốt mềm yếu như vậy.

Mộc Trúc Quân im lặng, vẻ mặt đăm chiêu.

Thấy Mộc Trúc Quân im lặng hồi lâu. Nghĩ là nàng do không được học võ nên buồn. Ẩm Tâm Nhị nhẹ giọng an ủi.

– Không học được cũng không sao!

– Không phải vấn đề đó. – Mộc Trúc Quân giải thích.

– Không phải vấn đề đó là vấn đề đó. Vậy vì vấn đề gì?

– Ừm… Nếu muội không học võ nữa, tỷ có đuổi muội đi không?

Ẩm Tâm Nhị bây giờ mới hiểu, thì ra tiểu cô nương của chúng ta sợ không học võ nữa sẽ bị đuổi. Nàng chỉ lắc đầu trước sự đáng yêu của Mộc Trúc Quân.

– Tỷ cười gì chứ! Muội năn nỉ đó đừng đuổi muội đi mà… – Mộc Trúc Quân mè nheo, nói.

– Được rồi! Muội là khách của Ẩm sơn trang. Nên cứ ở đây đến khi nào muội muốn đi cũng được.

Nghe Ẩm Tâm Nhị nói vậy Mộc Trúc Quân liền mừng rỡ, nhào đến ôm chặt người trước mặt. Hệt như tiểu hài tử được mẫu thân mua kẹo.

– Muội yêu tỷ nhất! – Mộc Trúc Quân nũng nịu, nói.

Yêu sao? Ẩm Tâm Nhị đã lâu rồi không nghe câu này. Lại còn từ một người chỉ mới gặp gỡ chưa đầy một ngày.

Thấy Ẩm Tâm Nhị đứng yên bất động để mình ôm, Mộc Trúc Quân liền đánh bạo, hướng tai của nàng cắn nhẹ.

Ẩm Tâm Nhị cảm giác được sự ướŧ áŧ từ tai mang tới liền giật mình đẩy Mộc Trúc Quân đang ôm chặt ra. Khiến người đối diện mất đà ngã nhào xuống đất.

– Gì vậy? – Ẩm Tâm Nhị phóng ánh mắt kinh ngạc về phía Mộc Trúc Quân.

Mộc Trúc Quân bị xô ngã liền loay hoay đứng dậy. Phóng ánh mắt đau khổ nhìn Ẩm Tâm Nhị.

– Tỷ mạnh tay quá đó! – Mộc Trúc Quân oán trách. Tay chỉnh lại quần áo do bị ngã mà có chút xộc xệch.

– Khi nãy… Muội!

– Đó là cách thể hiện tình cảm của muội! Mỗi khi muội muốn cảm ơn ai thì đều làm vậy. – Mộc Trúc Quân bịa chuyện.

– Thật sao? – Ẩm Tâm Nhị nghi hoặc, hỏi.

– Đương nhiên rồi!

Thấy Mộc Trúc Quân chắc chắn như vậy Ẩm Tâm Nhị cũng không hỏi thêm gì. Chỉ nhắc nhở bản thân từ nay nên tự mình giữ khoảng cách với nữ nhân này sẽ tốt hơn.

– Thôi được rồi. Muội cứ đi dạo xung quanh đi. Tỷ phải vào trong xử lý một số việc, nếu cần gì cứ tùy ý sai người làm. Còn không thì đến thư phòng tìm tỷ.

Ẩm Tâm Nhị nói xong liền rời đi bỏ lại Mộc Trúc lặng yên nhìn theo.

Mộc Trúc Quân lặng nhìn Tu Viên rộng lớn, trồng nhiều cây Tử Đằng và loài hoa lạ nàng chưa từng thấy qua trong đời.

Tử Đằng vào thu lá chuyển thành màu vàng và rơi rụng khắp nơi trên đất, khiến nàng không khỏi thấy nặng lòng.

– Ngươi biết thừa cơ ” ăn đậu hủ ” con người ta quá nhỉ!

Một chất giọng có chút quen thuộc vang lên từ phía sau lưng Mộc Trúc Quân.

Mộc Trúc Quân xoay người nhìn lại thì phát hiện một thanh niên trẻ tuổi, người mặc xám y nhạt, lặng nhìn nàng.

– Ngươi là?

– Đoán xem!

Nam nhân lạ mặt từng bước tiến về phía Mộc Trúc Quân đang đứng. Chẳng mấy chốc đã yên vị trước mặt nàng.

– *Đăng Đồ Tử! – Mộc Trúc Quân hiển nhiên đáp.

– Ngươi nghĩ sao nói ta Đăng Đồ Tử?

– Chứ không phải Đăng Đồ Tử, sao vừa gặp đã thân mật tiếp xúc.

Nam nhân mặc xám y đành lắc đầu, thở dài trước nữ nhân trước mặt.

– Ta là Nguyệt Lão đây!

– Thì ra là Nguyệt Lão người! – Mộc Trúc Quân kinh ngạc , nói.

Theo tưởng tượng của Mộc Trúc Quân thì Nguyệt Lão là một lão nhân râu tóc bạc phơi, mặt mày uy nghiêm. Rất ra dáng một vị thần quyền lực. Nhưng nam nhân trước mặt chỉ ước chừng khoảng hai mươi mấy. Không có vẻ gì chứng tỏ là một vị thần quyền lực trong truyền thuyết.

Như biết Mộc Trúc Quân đang nghĩ gì, Nguyệt Lão bèn hạ giọng giải thích.

– Cái ngươi đang thấy là vỏ ngoài phàm nhân của ta. Còn ta thật sự đang còn ở thiên đình giúp người khác an bài duyên số của họ.

– Như là phân thân à!

– Ừm… Người nghĩ vậy cũng được. Dù gì thân xác này cũng do ta dùng một phần chân khí tạo nên. – Nguyệt Lão điềm nhiên đáp.

– Thì ra là vậy! Nhưng Nguyệt Lão người xuống đây làm gì?

– Không phải vì ngươi!

– Ta thì làm sao?

Mộc Trúc Quân không hiểu Nguyệt Lão nói vì nàng là có ý gì.

– Sợ ngươi đại sự không thành. Nên bổn Nguyệt Lão làm quân sư cho ngươi!

– Quân sư?

Mộc Trúc Quân trợn tròn hai mắt khi nghe Nguyệt Lão giúp mình, làm quân sư.

– Ừm! – Nguyệt Lão xác nhận.

– Không cần đâu, tôi tự câu dẫn nàng ấy được!

– Ta thấy rồi, ngươi từ tối hôm qua đến giờ liên tục ở chỗ Ẩm Tâm Nhị tìm cách ” ăn đậu hũ “.

Thật ra từ lúc hai người họ gặp nhau Nguyệt Lão đã âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cả hai. Và đập vào mắt Nguyệt Lão là hình ảnh Mộc Trúc Quân liên tục ở chỗ Ẩm Tâm Nhị chiếm tiện nghi. Nhưng cũng lại thấy ở Ẩm Tâm Nhị có sự khắc chế rất mãnh liệt, sợ Mộc Trúc Quân sẽ khó lòng tiếp cận, nên đành hạ phàm giúp đỡ. Chứ thực tâm tự bản thân Nguyệt Lão cũng đâu nhàn rỗi.

– Thì chỉ ngủ chung một đêm… Với lại ” thân thiết ” nàng ấy một chút thôi mà!

– ” Thân thiết ” của ngươi chính là ôm, níu tay, cắn tai, con người ta hả. Còn khi nào ” ăn ” sạch nàng ta mới tính là lợi dụng à!

Mộc Trúc Quân bị nói trúng tim đen. Liền vờ nhìn chỗ khác tránh ánh mắt dò xét của Nguyệt Lão.

– Để đảm bảo ngươi không làm hỏng việc và độc ” an toàn ” cho Ẩm Tâm Nhị ta quyết định từ nay sẽ giúp ngươi đưa ra chỉ dẫn. Nếu không ngươi cứ tấn công nàng ta như vậy, ta sợ chẳng mấy chốc nàng ta sẽ xem ngươi là Đăng Đồ Tử mất.

Dù có chút không vui, nhưng Mộc Trúc Quân vũng đành nghe theo gật đầu.

– Nhưng mà ta thấy hình như ngươi rất thích Ẩm Tâm Nhị nhỉ? Mới gặp lại đã tấn công dồn dập luôn mà!

– Ừm… Thật nếu lúc trước Tàng Ca không đột nhiên ” quay đầu “, ta đã chọn một cuộc sống bình yên bên nàng ấy rồi! – Giọng Mộc Trúc Quân có chút nuối tiếc.

– Ta có thể thấy rõ, lúc trước tơ hồng của Ẩm Tâm Nhị lẫn Tàng Ca đều trói buộc vào ngươi. Ngươi thì lại chọn người đến trước… Thật sự duyên đi rồi mới tiếc đã muộn.

Nếu thật sự ngày đó quay lại nàng nhất định sẽ chọn Ẩm Tâm Nhị, mặc kệ Tàng Ca có đối tốt với nàng ra sao cũng mặc. Để khỏi phải bây giờ phải mượn xác kẻ để quay lại nhân gian…

– Vậy ta tạm thời ở lại đây! – Nguyệt Lão lên tiếng phá tan bầu không khí đang nặng trĩu buồn…

Mộc Trúc Quân cũng tạm gác tâm sự vào sâu trong tim mình.

– Được rồi… Ta đến thư phòng tìm nàng ấy xin cho người ở lại.

– Ngươi biết thư phòng ở đâu à!

Mộc Trúc Quân vuốt nhẹ suốt tóc đen dài suy nghĩ hồi lâu…

– Hỏi người khác. – Mộc Trúc Quân thản nhiên trả lời.

Cứ thế Nguyệt Lão đành nối gót Mộc Trúc Quân ra ngoài người, hỏi đường đến thư phòng.

*******

Thư Liên đang mang trà đến thư phòng cho Ẩm Tâm Nhị thì bị Mộc Trúc Quân gọi lại, theo sau còn có Nguyệt Lão.

– Mộc tiểu thư, có gì chỉ bảo?

– Ta đang tìm đường đến chỗ Nhị nhi, ngươi có thể dẫn ta đi không?

Thư Liên hóa đá khi nghe Mộc Trúc Quân gọi tên thân mật của Ẩm Tâm Nhị. Cái tên Nhị nhi chỉ có một vài người thân thiết Ẩm Tâm Nhị mới gọi. Vậy mà giờ đây Mộc Trúc Quân lại gọi thuận miệng như vậy. Thật cảm thấy quan hệ hai người không hề đơn giản. Lại nhớ đến lời đồn sáng nay vừa nghe được… Không khỏi nghi ngờ lời đồn là đúng sự thật.

– Ngươi sao vậy?

Mộc Trúc Quân không khỏi khó hiểu khi nữ nhân trước mặt nhìn chằm chằm vào mình, không nói không rằng.

– Dạ… Nô tì đang mang trà cho chủ nhân. Nếu không phiền xin mời cùng đi ạ! – Thư Liên lễ phép.

Mộc Trúc Quân gật nhẹ đầu, nhanh chóng đi theo sau Thư Liên đến thư phòng.

Đến nơi Thư Liên gõ nhẹ cửa, hỏi vọng vào.

– Chủ nhân, nô tì đã mang trà đến!

– Ngươi vào đi! – Ẩm Tâm Nhị nhẹ giọng, đáp.

Nhưng khi cửa vừa mở ngoài Thư Liên mang trà vào, còn có cả Mộc Trúc Quân và một nam nhân lạ mặt khác. Khiến Ẩm Tâm Nhị không khỏi ngạc nhiên.

– Nô tì xin lui. – Thư Liên mau chóng đặt trà lên bàn. Rồi vộ vàng ra ngoài, trước khi đi cũng không quên khép cửa lại.

Nhìn thấy Thư Liên đã rời đi, Ẩm Tâm Nhị quay lại nhìn Mộc Trúc Quân và vị xám y công tử lạ mặt

– Muội tìm tỷ có việc gì? Còn đây là…

– Huynh ấy là… Tỷ phu của muội. Muội tìm tỷ là để hỏi xem có thể để huynh ấy ở lại không. – Mộc Trúc Quân thản nhiên bịa chuyện.

Nguyệt Lão bên cạnh nghe hai từ tỷ phu không khỏi giật mình. Tự hỏi mình đã là rể nhà họ Mộc khi nào.

– Thì ra là tỷ phu của muội. Nếu không chê cứ việc ở lại. Phòng trống cũng còn khá nhiều mà.

– Vậy thì tốt quá. Xin cảm tạ!

Nguyệt Lão thấy Ẩm Tâm Nhị dễ dàng cho mình ở lại không khỏi vui mừng, cảm tạ sâu sắc. Bởi nếu Ẩm Tâm Nhị không cho ở lại, ông dùng pháp thuật điều khiển tâm trí thì rất phiền.

Trong khi Nguyệt Lão vui mừng, thì Ẩm Tâm Nhị mắt đầy ai oán nhìn Ẩm Tâm Nhị. Khiến Ẩm Tâm Nhị không khỏi rùng mình…

– Có gì sao? – Ẩm Tâm Nhị cười cười, hỏi.

Mộc Trúc Quân vẫn không nói gì chỉ xoay đầu không nhìn Ẩm Tâm Nhị.

Thấy thế Ẩm Tâm Nhị cũng không chú ý đến nàng nữa. Chuyển sự chú ý lên vị ” tỷ phu ” của Mộc Trúc Quân.

– Nói nãy giờ quên giới thiệu. Ta tên Ẩm Tâm Nhị. Thỉnh công tử xưng danh…

– Ta tên Nguyệt lão! Ẩm trang chủ không cần quá khách sáo.

– Nguyệt Lão. Tên công tử thật thú vị!

– Nghe phụ thân kể, là nhờ Nguyệt Lão se duyên nên phụ thân và mẫu thân mới nên duyên duyên phu phụ. Nên đặt tên tiểu nhân là Nguyệt Lão để cảm tạ ơn trên! – Nguyệt Lão học Mộc Trúc Quân bịa chuyện.

– Thì ra là vậy!

Thấy Ẩm Tâm Nhị và Nguyệt Lão mãi mê trò chuyện không quan tâm nàng, Mộc Trúc Quân không khỏi bực.

– Hai người trò chuyện vui vẻ, ta đi trước!

Mộc Trúc Quân nhanh chóng rời ra ngoài, bỏ lại Nguyệt Lão cùng Ẩm Tâm Nhị ở trong thư phòng nhìn theo.

– Muội ấy sao vậy nhỉ?

Ẩm Tâm Nhị không khỏi bất ngờ trước hành động khó hiểu của Mộc Trúc Quân.

– *Ăn dấm chua rồi! – Nguyệt Lão thản nhiên, nói.

Ẩm Tâm Nhị kinh ngạc nhìn Nguyệt Lão, rồi lại nhìn ra phía cánh cửa đã bị Mộc Trúc Quân mở toang. Khẽ thở dài… Cuối cùng nàng cũng hiểu thái độ kỳ lạ của Mộc Trúc Quân.

*Ăn dấm chua: ghen á.

Thêm Bình Luận