Duyên Nợ Kiếp Này

8.07/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đồng nhân truyện LÂU CHỦ VÔ TÌNH vì mình quá mê cặp LÃNH PHI NHAN X ẨM TÂM NHỊ! Thông báo luôn ai fan Tàng Ca x Lãnh Phi Nhan ko nên đọc. Mình sợ ăn đá lắm nha! Nhưng nếu muốn đọc mình cũng không cấm  …
Xem Thêm

Chương 6: Mộc Trúc Quân
AU: ICEICE

Trong hoa viên rộng lớn, cây cỏ xanh tươi hoa mẫu đơn, hoa hải đường, hoa phù dung, hoa bách hợp cùng nhau khoe sắc rực rỡ…

Một mỹ nhân xinh đẹp ngồi trong đình viên y phục hồng nhạt tựa đóa hoa phù dung, suối tóc đen xõa dài, mong manh, xinh đẹp… Ngón tay thon dài khẽ chạm nhẹ vào chậu hoa mẫu đơn chớm nở, còn đọng sương mai, mặt vẫn đối diện chậu hoa mẫu đơn mùa xuân, nhưng ánh mắt lại xa xăm vô tận… Thoáng chút trong hoa viên của mùa xuân có tiếng người khẽ thở dài.

– Tiểu thư, người lạnh không? Nô tì đi lấy áo choàng cho người! – Tú Nguyệt lo lắng hỏi thăm.

– Không cần đâu. Ngươi đi pha giúp ta trà Bích Loa Xuân được không! – Ánh mắt nàng không chút thay đổi, ngón tay tỳ nhẹ vào những cánh hoa mẫu đơn mỏng manh, đáp.

– Nô tì hiểu rồi! Nô tì xin lui phép đi pha trà.

Tú Nguyệt nói xong mau chóng đi pha trà, thân ảnh mau chóng khuất khỏi hoa viên.

*******

Nhìn thấy nô tì bên cạnh đã rời đi, nàng không khỏi thở dài…

Vậy là đã được năm ngày từ lúc nàng trở lại nhân gian. Nàng cũng đã bắt đầu thích nghi với thân xác mới, thân phận, cuộc sống mới này… Nhưng vẫn không tránh khỏi có chút buồn chán.

Cũng trong năm ngày này, qua sự tìm hiểu nàng cũng biết và hiểu rõ hơn về Mộc Trúc Quân và Mộc gia…

Thật ra Mộc lão gia, Mộc Thiên Tô là nhị phẩm Thượng thư Viêm triều, được lòng vua quan, không mưu bè kết đảng. Là một vị minh quan tài đức vẹn toàn. Mộc phu nhân, Lâm thị, Lâm Thiện Chi vốn là tiểu thư của Lâm gia Giang Tô, nổi tiếng nhân từ, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, một nữ nhân của gia đình điển hình.

Hai người có với nhau năm người con, gồm:

Đại công tử Mộc Chi Long, vẻ ngoài thư sinh nho nhã, anh tuấn. Năm nay tuy mới ngoài ba mười nhưng đã giữ đến chức Thị độc học sĩ trong Hàn Lâm Viện, chuyên giúp vua biên soạn sử sách. Tính cách ôn hòa, tuyệt nhiên không xảo trá là người tương đối dễ gần. Đã có hai thê tử là: Vu Tiên và Lục Yến.

Điều thú vị là Vu Tiên vốn là tiểu quận chúa của Vu vương phủ, bà con xa của Mộ Dung Viêm. Còn Lục Yến thì nguyên là tì nữ của Vu Tiên, được Vu Tiên gả cho Mộc Chi Long làm thϊếp. Cả ba sống khá hòa thuận, quan tâm tới nhau không phân biệt tôi hay cô…

Nhị thiếu gia Mộc Chi Vực, được xem là bạch nhãn lang trong Mộc gia. Vô công rỗi nghề, trăng hoa khắp nơi… Nhưng trong năm ngày nay hắn đối xử với nàng vô cùng tốt, quan tâm từng chút. Có thể hắn không phải là tướng công nên lấy, đứa con tài giỏi, nhưng tuyệt nhiên hắn là một ca ca tốt. Ngoài ra hắn còn sở hữu vẻ ngoài tựa Phan An, gương mặt toát lên khí chất đào hoa, tuy nam nhân nhưng lại sở hữu làn da trắng, lông mày mảnh, môi hồng nhạt. Rõ là một mỹ nam tử.

Tam tiểu thư Mộc Trầm Hương, là một nữ nhân hội đủ sắc tài. Đặc biệt khi cô ta cười mắt tạo thành một vầng trăng lưỡi liềm, cực đáng yêu. Bề ngoài thì điềm đạm nhưng tính cách bên trong tương đối tinh nghịch. So với các tiểu thư khuê các cô từng thấy, Mộc Trầm Hương có thể xem là cực phẩm nữ nhân…

Mộc Trúc Quân còn có một vị tứ ca tên Mộc Chi Thanh, nhưng cô chưa gặp hắn lần nào. Nghe Tú Nguyệt kể thì từ lúc hơn mười tuổi hắn đã được Mộc lão gia cho vào Thiếu lâm tu học… Từ lúc đó đến giờ vẫn chưa từng về nhà. Có điều sao lại là thiếu lâm nhỉ! Thật là… Nàng thật sự nghĩ mãi không hiểu.

Còn thân xác nàng đang sở hữu, Mộc Trúc Quân là ngũ tiểu thư của Mộc gia. Là đứa trẻ nhỏ nhất nhà, được bao bọc từ nhỏ bởi mọi người xung quanh. Nhưng nếu được bảo bọc từ nhỏ thì tại sao sức khỏe của Mộc Trúc Quân lại tệ như vậy? Thậm chí mấy hôm nay nàng chỉ đơn thuần đi lại, đã khiến mọi người trong nhà vui mừng phát khóc. Nàng chỉ ho nhẹ cũng gọi đại phu về, thức ăn thì toàn đồ bổ, đi dạo thì có nô tì bám theo sát như chăm hài tử.

Dù đã cố thử chuyển khai các chiêu thức võ học đơn giản nhất nàng từng học, cơ thể đã không chịu nổi mà khiến cả người đau buốt… Thật sự nàng không tưởng tượng được, cuộc sống như phế nhân của Mộc Trúc Quân trước đây.

*******

– Nhóc con! Đang làm gì đó? – Một vòng tay từ phía sau choàng tới bất ngờ ôm cổ Mộc Trúc Quân. Nhưng nàng biết giọng nói này, nên vẫn không chút hành động hay có sự phản kháng nào.

– Ngắm hoa.

– Muội ngắm hoa hay phá hoa vậy? – Trầm Hương tay vẫn y vị ôm cổ Mộc Trúc Quân, nhòm người về phía trước nhìn chậu hoa mẫu đơn xinh đẹp bị đứa trẻ trước mặt tỳ tay vào cánh hoa, nghịch đến rách nát .

– Sao tỷ lại ở đây. Mọi người đâu? – Mộc Trúc Quân thôi không nghịch các cánh hoa nữa, thu tay về, gỡ cánh tay đang ôm cổ mình ra, nhẹ giọng hỏi.

Thấy tiểu nha đầu đáng yêu trước mặt kháng cự cô đành buông tay ra, đi về phía đối diện ngồi xuống. Suy nghĩ chút rồi hướng Mộc Trúc Quân, đáp.

– Phụ thân thì bị Hoàng thượng gọi vào cung có việc, mẫu thân thì lo phát gạo cho dân nghèo, đại ca về Hàn Lâm Viện… Còn hai tẩu tẩu thì chắc về Vu vương phủ thăm Vu Vương gia rồi, nhị ca thì tỷ không biết. Nhưng chắc là huynh ấy lượn lờ trong kỷ viện rồi… – Trầm Hương không khỏi có chút thở dài trước vị ca ca nhiều sắc lắm tật của mình.

– Còn tỷ! – Mộc Trúc Quân mắt vẫn nhìn chậu hoa trước mặt, không nhìn người đối diện, lạnh giọng hỏi.

– Nhớ muội! Nên thăm. – Trầm Hương môi cong lên thành nụ cười hướng Mộc Trúc Quân trêu.

– Hửm! – Mộc Trúc Quân khẽ chau mày, nhìn kẻ đối diện đang cười rạng rỡ. Nàng thầm thán phục Mộc gia đúng là có phước khi sinh con đều vẻ ngoài hơn người. Con trai thì anh tuấn, con gái thì khuynh thành… Thật hiếm có.

– Haha! Nhìn ai đang chau mày kìa… – Nhìn đứa trẻ đáng yêu trước mặt Trầm Hương nén không được sự yêu thích. Vươn tay véo má Mộc Trúc Quân, ánh mắt đầy sự cưng chiều.

Đây là lần đầu tiên nàng bị véo má, khó chịu ra mặt ngã đầu về sau né tránh. Bực tức nhìn kẻ tùy tiện trước mặt.

Thấy đứa trẻ đáng yêu đã nổi giận thật, Trầm Hương đành buông tha thu tay về.

– Đùa chút thôi mà! Thật ra lúc nãy tỷ đến phòng muội, định xem muội đã ổn hơn chưa. Nhưng không thấy ai nên tỷ hỏi Lân Tương, hắn nói muội đã ra hoa viên nên tỷ mới ra đây tìm muội…

– Thấy mỹ nữ đáng yêu định trêu chọc, không ngờ mỹ nữ chưa gì đã giận… Thật đáng sợ! – Trầm Hương bĩu môi, tỏ vẻ đau thương cố tình trêu chọc Mộc Trúc Quân.

– Ha! – Nhìn thấy nữ tử bình thường nghiêm túc, trước mặt mình lại thích bày trò như tiểu hầu tử. Nàng nén không được cười nhẹ.

Cứ thế hai mỹ nữ trong hoa viên cứ tiếp tục vui tươi trò chuyện. Mà nói đúng hơn chỉ có một kẻ bày trò, còn người còn lại lâu lâu chỉ cười hoặc ừm cho có. Cứ như thế cho đến lúc Mộc phu nhân về… Lại một câu chuyện khác được bắt đầu…

Thêm Bình Luận