Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Duyên Tình Định Mệnh

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảnh Văn đứng lên, định nói. Nhưng Tô Thanh Dương đã giơ tay ngăn lại, cười nhạt, đứng dậy.

"Chuyện của lão rất hay, tuy nhiên nên biết ở dưới chân thiên tử, bất cứ chuyện gì cũng có thể lớn hoặc nhỏ. Chuyện hoàng gia, nói ít thì tốt, dễ rước họa vào thân."

Nói xong, Tô Thanh Dương liền chậm rãi bước ra khỏi quán trà.

A Ly theo sau Tô Thanh Dương, lòng như lửa đốt, bất quá chẳng thể làm gi ngoài im lặng, tức giận lên xe.

Trên đường, Tô Thanh Dương không nói, chỉ cầm một cuốn kinh thư đọc.

A Ly vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng khi xe ngựa xóc nảy, y đập đầu vào Tô Thanh Dương.

Tô Thanh Dương đỡ A Ly, bảo: "Ngươi không quen ngồi xe, lần sau ra ngoài, để ta dạy ngươi cưỡi ngựa."

A Ly lắc đầu, nói: "Ta... không biết."

Tô Thanh Dương cười: "Chuyện gì cũng có thể học, trước không biết, không có nghĩa sau không biết. A Ly ngươi thông minh như vậy, cưỡi ngựa chắc chắn học nhanh."

A Ly nhìn gương mặt cười của Tô Thanh Dương, nhớ lại biểu cảm mập mờ của những người vừa rồi, tiếng cười ầm ĩ, đột nhiên mũi cay, nước mắt rơi xuống.

Một người tốt như vậy, cũng bị người ta nói xấu, A Ly không hiểu.

Trong đôi mắt xanh biếc nước mắt lăn, như dòng suối trong rừng tiên chảy qua.

Tô Thanh Dương lòng khựng lại, liền giơ tay, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của A Ly, dịu dàng lên tiếng: "A Ly, cảm ơn ngươi, chưa từng có ai vì ta mà rơi nước mắt, ngươi là người đầu tiên."

...

Mặc dù đã vào thu, cái nóng vẫn chưa tan, thế tử thể chất yếu, ra ngoài nửa ngày liền bị ốm.

Ban đầu A Ly không biết chuyện này, mỗi ngày tâm hồn đều lơ đãng nhìn về cổng vòm trong sân, mong đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện, vì vậy thường xuyên bị tiên sinh đánh thước.

Tiêu Dao Tử thì ngày ngày đến nơi ở của thế tử để chẩn bệnh, nhưng Tô Thanh Dương dặn không được nhắc đến chuyện mình bị bệnh, thế nên lúc A Ly mơ hồ nghe được thì đã là nửa tháng sau.

A Ly không biết đường, đi quanh phủ thế tử cả nửa ngày vẫn không tìm thấy, đến khi gặp được Cảnh Văn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Văn dẫn A Ly đến trước cửa phòng thế tử, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong có tiếng nói khàn khàn: “Vào đi.”

A Ly đẩy cửa vào, thấy trong phòng tối om, mới đầu tháng tám đã đốt lò than, cả phòng nóng như lò hấp.

Tô Thanh Dương nghiêng người dựa trên giường, tay cầm cuốn sách, trên người khoác áo ngoài, tóc dài không buộc nhưng không rối, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt hơn trước.

A Ly bước đến trước giường, quỳ xuống, áy náy nhìn Tô Thanh Dương.

Tô Thanh Dương đặt sách xuống, nhìn vào đôi mắt ngây thơ của A Ly, không kìm được đưa tay vuốt đầu y, nói: “Ngươi sao lại đến đây, đã xin phép tiên sinh chưa?”

“Ông ấy... cho phép.”A Ly nói.

Tô Thanh Dương khen ngợi: “Gần đây nói chuyện tốt hơn nhiều rồi, không tệ.”

Mặt A Ly đỏ lên, hỏi: “Ngươi thế nào...?”

“Chỉ là cảm mạo, không sao. Cảnh Văn họ quá cẩn thận, bắt ta phải tĩnh dưỡng mấy ngày.” Tô Thanh Dương biết A Ly hỏi về bệnh tình của mình, liền mỉm cười nhạt.

A Ly nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Tô Thanh Dương, biết rằng hắn đang an ủi mình. Nghĩ rằng lần này bệnh chắc không nhẹ, lòng càng thêm tự trách.

Tô Thanh Dương kéo áo ngoài, ngồi dậy chuẩn bị xuống giường.

A Ly đặt tay lên chân Tô Thanh Dương, đẩy mạnh vào, ý muốn hắn không nên tùy tiện xuống đất.

Tô Thanh Dương cúi đầu, nhìn đôi tay trắng dài của A Ly, lòng dâng lên cảm xúc lạ lùng.

Không biết bao lâu rồi không ai chạm vào mình như vậy, cũng không biết bao lâu mình cố ý xa lánh người khác, tránh tiếp xúc không cần thiết.
« Chương TrướcChương Tiếp »