Chương 16

Lúc Tiêu Dao Tử đẩy cửa bước vào, vừa thấy A Ly và thế tử ôm nhau, ông sững sờ một lúc rồi nói: "Ờ, thế tử, ta đã về rồi."

"Ngươi về là tốt rồi, thật ngại để đạo trưởng phải chạy đôn chạy đáo như vậy." Tô Thanh Dương cười nhạt, nói.

"Đáng làm, đáng làm, thế tử là rồng phượng trong loài người, bần đạo có thể làm việc cho thế tử, cũng coi như là công đức vô lượng, nhưng mà..." Tiêu Dao Tử gãi đầu. Ông chỉ vào A Ly đang trong lòng Tô Thanh Dương, ngượng ngùng nói: "Cái đó... A Ly, ngươi có phải là... có phải là nên..."

Tiêu Dao Tử không biết phải nói gì lúc này, A Ly bình thường cũng dính lấy ông, nhưng không hiểu sao nhìn hai người trước mặt, trong lòng ông thấy thật lạ.

A Ly không cam lòng thả tay, ngồi dậy.

Tô Thanh Dương khẽ ho một tiếng, đứng lên nói với A Ly: "A Ly, ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Sau này có chuyện gì cứ đến tìm ta, đừng như hôm nay nữa, hiểu không?"

A Ly gật đầu, đáng thương xoa mắt.

Tiêu Dao Tử nói: "Thế tử, ngài mau về nghỉ ngơi đi. Đan dược sắp luyện xong, mấy ngày tới là thời khắc quan trọng để điều trị, ngài tuyệt đối không được quá mệt mỏi."

Tô Thanh Dương nghe vậy, gật đầu rồi cáo từ rời đi.

A Ly nhìn bóng lưng Tô Thanh Dương ngây người một lúc lâu, Tiêu Dao Tử bước tới giường, thẳng tay đấm vào đầu y một cái.

"Ngươi đúng là hồ ly tinh, chủ ý đánh lên đầu thế tử! Đó là thế tử nước Yên, ngươi biết không? Sau này hắn phải về Yên thừa kế ngai vàng làm hoàng đế, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, có thể để mắt đến ngươi, một con yêu tinh nhỏ sao! Ta hỏi ngươi có tâm sự gì, ngươi không nói, hóa ra là chủ ý này. Ngươi mới từ núi ra có mấy ngày, sao lại... lại...!"

Tiêu Dao Tử không hiểu tình yêu, ông sống cô độc, phiêu bạt bốn phương không ràng buộc.

Ông không hiểu sao tiểu hồ ly trước mặt lại có thể yêu một người trong thời gian ngắn như vậy.

Nếu thích một cô gái thì cũng đành, đằng này... hắn lại thích đàn ông!

Thích đàn ông cũng được, nhưng lại thích thế tử nước Yên.

Có nhiều chuyện trong thế gian, mệnh số đã định không thể chạm vào.

Như quyền lực địa vị, con người sinh ra không bình đẳng. Có người sinh ra trong gia đình đế vương, nắm giữ sinh tử người khác, còn có người chỉ có thể bị người khác điều khiển.

A Ly và thế tử, như mây và bùn, yêu hay không yêu thì sao chứ?

Dù tương lai, thế tử thật lòng đối đãi A Ly, nhưng đấu tranh trong cung cấm không phải là thứ mà A Ly ngây thơ này có thể đối phó, thà cắt đứt sớm.

A Ly lặng lẽ ngồi trên giường, cúi đầu thấp.

Trên giường, còn lưu lại hương mai nhàn nhạt từ người kia, dường như có lại không.

Y chỉ là một con hồ ly nhỏ đến từ rừng sâu, lời của Tiêu Dao Tử, y không hiểu.

Yêu là yêu, chẳng lẽ còn phân cao thấp sao?

Y chỉ muốn theo trái tim mình, vui là vui, buồn là buồn, chẳng lẽ như vậy là sai sao?

A Ly mở bàn tay, người kia lại để lại một chiếc khăn trắng muốt, chẳng lẽ tất cả cũng đều là ảo tưởng sao?

Nếu cái ôm đều không chân thật, thì có gì có thể tin được?

Rất lâu sau, Tiêu Dao Tử thở dài, vỗ nhẹ đầu A Ly: "A Ly, nghe ta nói, đợi chữa khỏi bệnh cho thế tử, ta sẽ dẫn ngươi đi. hiên hạ rộng lớn, nhiều nơi vui chơi, sao phải tự làm khổ mình."

A Ly ngơ ngác nhìn đôi uyên ương thêu trên khăn, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ đờ đẫn.

Tiêu Dao Tử thở dài, quay người đi ra.

Đêm tĩnh lặng như nước, chỉ có một ngọn đèn leo lét, kéo dài bóng A Ly trên tường.

Mấy ngày sau đó, Tô Thanh Dương ngày ngày đều đến thăm A Ly.

A Ly rất vui, quên sạch lời Tiêu Dao Tử, mỗi lần đều nhảy xuống giường, quay vòng quanh Tô Thanh Dương đến chóng mặt.