Chương 17

Tô Thanh Dương cười bất lực: "A Ly, ngươi đã lớn thế này, sao còn tính trẻ con."

A Ly nghe vậy, kéo tay áo hắn, trừng mắt to trong sáng hỏi: "Ngươi không... không... thích?"

Tô Thanh Dương đưa tay xoa đầu A Ly, nói: "Sao lại không thích, A Ly thế này là tốt nhất."

A Ly chớp mắt, không tin nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Lừa... người..."

Tô Thanh Dương cười nhìn A Ly, hỏi: "A Ly sao lại nói thế?"

A Ly nghĩ, ngươi đúng là lừa người, nếu hôm đó là cô gái hỏi ngươi như vậy, ngươi chắc chắn cũng sẽ nói nàng tốt nhất, đáng yêu nhất.

Nghĩ đến hôm đó hắn cài hoa cho cô gái, lại nói chuyện thân mật như vậy, A Ly lại giận, quay người ngồi ở cửa sổ, không để ý đến Tô Thanh Dương.

Tô Thanh Dương không biết mình đã làm gì khiến A Ly giận, đi tới ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng gọi y.

A Ly cố tình nhìn ra hoa trong sân, giả vờ không nghe thấy.

Tô Thanh Dương bất lực, đành đưa tay che mắt A Ly, y không nhìn thấy, liền giơ tay kéo tay hắn ra, nhưng bàn tay kia rộng lớn và mạnh mẽ, không kéo ra được.

"A Ly, đừng trêu ta nữa. Nếu ngươi cảm thấy ở đây có gì không vui, nói thẳng với ta được không?" Tô Thanh Dương nói.

Hắn không nói đùa, từ nhỏ lớn lên trong cung cấm, đã quen với sự dối trá. Nay đối mặt với A Ly ngây thơ, lại không biết phải làm sao.

A Ly sao dám nói tâm sự của mình, lùi lại, không ngờ mạnh quá, cả người cùng ghế ngã ra sau.

Tô Thanh Dương thấy vậy, vội vàng đỡ, ghế gỗ trắc nặng, hai người liền cùng ghế ngã xuống đất.

Khi mở mắt, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi khắp phòng. A Ly nằm trong vòng tay Tô Thanh Dương, thấy bụi nhỏ trong không khí nhảy múa.

Y không bị đập đầu, vì cánh tay của Tô Thanh Dương chặn ở cổ, cơ thể ấm áp cũng ôm chặt y, không để hở chút nào.

Mùi hương nhàn nhạt thoảng qua mũi, đó là mùi đặc trưng trên người Tô Thanh Dương, A Ly rất thích.

Y không động đậy, im lặng nằm trong vòng tay Tô Thanh Dương, trái tim đập nhanh loạn nhịp.

Tô Thanh Dương cúi đầu, nhìn A Ly trong lòng, mắt y trong suốt khác thường, phát ra ánh sáng dịu dàng như tháng ba, đồng tử xanh biếc phản chiếu khuôn mặt bối rối của hắn.

Tô Thanh Dương không biết mình bị sao. Những ngày qua, không biết từ lúc nào mà không ngừng nghĩ đến buổi sáng hôm đứng ngoài cửa phòng A Ly, nhìn thấy cảnh tượng đó...

Ham muốn đối với hắn, luôn là thứ có cũng được không cũng chẳng sao. Hắn không yêu những cô gái phấn son, thậm chí không quan tâm đến những chuyện tuổi này nên theo đuổi. Nhưng từ khi gặp A Ly, mọi thứ đều thay đổi.

Hắn cũng sẽ thức dậy trong đêm tối, trằn trọc không ngủ, cơ thể dường như cuối cùng cũng có lý do để kích động. Nó kêu gào, đấu tranh, khiến hắn mất hết lý trí.

A Ly nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tô Thanh Dương, cơ thể không kìm được run rẩy, má đỏ hồng, lông mi dài phủ một lớp sương mù.

Tô Thanh Dương nhìn A Ly như vậy, trong lòng bỗng dậy lên ham muốn như thú săn mồi. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, hôn lên môi A Ly.

Thời gian như ngừng lại, A Ly không hiểu gì, y chỉ đơn giản thích Tô Thanh Dương, dù hắn muốn gì, y đều sẵn lòng trao.

Như lúc này, môi lưỡi quấn quýt, răng khẽ va chạm, dù Tô Thanh Dương muốn ăn y, y cũng nhắm mắt, sẵn sàng chấp nhận.

Đó là một nụ hôn dài, dài đến mức A Ly phải cố gắng tìm khoảng trống để thở, y nghe thấy tiếng thở dốc của Tô Thanh Dương, cảm nhận được l*иg ngực hắn phập phồng, và nhịp tim đập như trống trận.

Trong nụ hôn đó, A Ly mềm như nước mùa xuân, mất hết sức lực, chỉ có thể để Tô Thanh Dương ôm. Trong cơn mơ màng, y cảm thấy cơ thể mình đang từ từ thay đổi, nơi làm y xấu hổ nhất, đang từ từ thức tỉnh.