Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Duyên Tình Định Mệnh

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Dao Tử nhìn một lúc lâu, nói: “Không sao, chắc phải sốt suốt đêm, sáng mai sẽ khỏe.”

A Ly nghe Tiêu Dao Tử nói mà lòng không yên, người trên giường không hề đỡ hơn, y kéo áo hắn, ra sức nói: “Không... khỏe... đau... đau quá...”

Tiêu Dao Tử không vui nói: “Người nào chẳng đau. Yên tâm, mạng không sao là được, qua đêm nay, thế tử sẽ qua khỏi kiếp nạn này.”

A Ly còn định nói thêm, Tiêu Dao Tử nhanh nhảu nói tiếp: “Được rồi, đừng lải nhải nữa, chăm sóc hắn cho tốt. Đêm nay ta không đi, ngủ ở ngoài, có chuyện gì thì gọi.”

Nói xong, Tiêu Dao Tử ngáp dài.

A Ly nghĩ lão đạo này thật là buồn ngủ đi!

Y thì gần như không chợp mắt cả đêm qua, ông ta ngáy cả đêm, nghỉ ngơi cả ngày mà vẫn kêu mệt.

Hơn nữa, có ai cứu người mà qua loa như vậy.

Tiêu Dao Tử đi ra ngoài, căn phòng lại yên tĩnh.

A Ly đặt tay lên trán Tô Thanh Dương, cảm nhận được sự ướŧ áŧ.

Thuốc của Tiêu Dao Tử đã có tác dụng, lúc này Tô Thanh Dương ra mồ hôi, cả người ướt đẫm.

Nước nóng vừa phải, A Ly vắt khăn, bắt đầu từ đầu, lau người cho Tô Thanh Dương.

Lau xong, A Ly cũng mệt mỏi gần kiệt sức.

Một lúc sau, Tô Thanh Dương chắc sẽ tỉnh lại, A Ly định biến lại thành hồ ly nên liền rón rén cởϊ áσ.

Khi Tô Thanh Dương tỉnh lại, liền thấy A Ly.

A Ly cúi đầu, từng nút áo cởi ra, không để ý thấy Tô Thanh Dương từ từ mở mắt.

Y vừa quay người lại, liền biến thành con hồ ly.

Tô Thanh Dương nhìn chằm chằm, đối diện với đôi mắt xanh biếc của hồ ly nhỏ.

Khoảnh khắc gặp mắt, A Ly như bị sét đánh, cứng đờ không nhúc nhích.

Tô Thanh Dương ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn phản ứng của A Ly, lại thấy mình đã làm y sợ.

Tô Thanh Dương không sợ yêu quái hay ma quỷ, hắn sinh ra trong hoàng gia, những gì hắn đã thấy, đã trải qua khiến hắn hiểu rằng thế gian này điều đáng sợ nhất là lòng người.

Hiện tại, có một sinh vật nhỏ bé hiền lành ngây thơ ở bên cạnh, hắn nhìn, sao lại có thể sợ.

Hắn giơ tay, vuốt nhẹ lên lông trắng của A Ly, cảm giác mềm mại như ánh mắt trong veo của y.

“A Ly, đừng sợ, ta vốn cũng đoán được phần nào.”

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, màu mắt giống nhau, cả người lẫn hồ ly đều bị Tiêu Dao Tử bắt gặp.

A Ly ngập ngừng, không dám nhìn vào mắt Tô Thanh Dương.

A Ly sợ Tô Thanh Dương ghét bỏ mình, dù sao ngay cả y cũng không hiểu mình rốt cuộc là gì.

Nếu là thú, y lại có thể biến thành người.

Nếu là người, y lại có thể biến thành thú.

Là yêu...

Người đời sợ yêu, Tiêu Dao Tử như lão đạo đó không sợ, nhưng Tô Thanh Dương có thể sợ.

Nếu làm Tô Thanh Dương sợ, ghét bỏ, thì y thà rời đi ngay bây giờ.

A Ly nhấc chân trước, định bước tới, nhưng cuối cùng lại thu về.

Tô Thanh Dương cười khổ, nói: “A Ly, ngay cả ngươi cũng ghét ta sao?”

A Ly nghe vậy, kêu lên một tiếng, nhảy lên trước mặt Tô Thanh Dương, dùng miệng cắn tay áo hắn lắc đầu.

Lần đầu tiên gặp Tô Thanh Dương, A Ly đã bị phong thái của hắn cuốn hút, trái tim như nở hoa.

Trong lòng A Ly, đó chính là thích.
« Chương TrướcChương Tiếp »