Chương 30

Khi tiệc tan, Từ đại nhân cuối cùng cũng say khướt, nói với Tô Thanh Dương lời đề nghị khiếm nhã, hắn bảo: “Thanh Dương hiền đệ, ta chỉ muốn mời Mạnh Ly đến phủ ta ở vài ngày, mấy hôm

nữa sẽ trả lại, đảm bảo không thiếu một sợi tóc, hử?”

Từ đại nhân lảo đảo tựa vào một hạ nhân, cười nịnh nọt.

A Ly đẩy Tô Thanh Dương, không thèm ngẩng đầu lên nhìn.

Tô Thanh Dương cúi đầu chào, nói: “Thực không dám giấu, Mạnh hiền đệ thể yếu, lần này đón y về là để mời một đạo trưởng giỏi y thuật chữa trị. Việc chữa bệnh phải tuân theo quy trình, liệu trình phải đủ ngày đủ tháng. Từ đại nhân có lòng tốt, tại hạ và Mạnh hiền đệ xin ghi nhận, chờ Mạnh hiền đệ khỏi bệnh, nhất định đến nhà thăm.”

Từ đại nhân say khướt, vốn dĩ đang nhìn A Ly thèm muốn, nghe vậy lập tức cụt hứng, mặt lão chùng xuống, nhưng dù sao cũng là tay lão luyện chốn quan trường, cười ha hả nói: “Nếu vậy, hẹn ngày khác gặp lại, cáo từ.”

Khi khách khứa đã ra về gần hết, A Ly đẩy Tô Thanh Dương trở về.

Tô Thanh Dương tuy mệt, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, vừa đi vừa nói nhiều chuyện lúc mới đến nước Hạ.

“Lúc đó phụ hoàng bảo ta đến nước Hạ, nói khí hậu phía nam ấm áp, thích hợp dưỡng bệnh. Nhưng ta hiểu, nhiều con như vậy, ông ấy chỉ nỡ đưa ta đi. Khi ta đi, có người khóc, có người cười, náo nhiệt lắm.”

“Ta rất vui, trong cung Yến, nhiều người muốn ta chết, ngược lại hoàng đế nước Hạ thì không bận tâm. Ta sống, hắn không lo sợ, ta chết, hắn lại thêm phiền phức. Vì vậy, A Ly, ta thích nơi này hơn.”

“A Ly, quê ngươi ở đâu, cha mẹ anh chị em thế nào? Ngươi một mình ra ngoài, họ có nhớ nhung...”

Từng câu từng chữ, A Ly đều ghi nhớ trong lòng.

A Ly đã quên khoảng thời gian ban đầu của mình, ngàn năm trôi qua, y quên nhiều điều, không biết mình từ đâu đến, cũng chưa từng nghĩ phải đi đâu.

Thời gian dài đằng đẵng, y sống giản đơn, cô đơn, không vướng bận gì.

A Ly không hiểu hết lời Tô Thanh Dương nói, nhưng không biết sao, một giọt lệ, lặng lẽ rơi xuống.

Sau tiệc Trung thu, phủ Thế tử lại trở về yên tĩnh như trước.

Hôm đó, A Ly đang học với phu tử, đột nhiên có tiểu tư đến báo, nói là thế tử mời.

Đã thế tử có việc, phu tử tất nhiên bảo A Ly nhanh chóng đi.

A Ly không biết Tô Thanh Dương tìm mình có việc gì, nhưng nhìn vẻ mặt tiểu tư có vẻ gấp, liền vội vàng đi theo.

Tiểu tư dẫn đường, hai người đi một trước một sau đến cổng phủ.

A Ly thắc mắc, hỏi: “Phải... ra ngoài?”

Tiểu tư nói: “Vừa rồi thế tử sai người đưa tin, nói đã đặt phòng ở Giang Nam Xuân, mời công tử đến dùng cơm trưa, những chuyện khác tiểu nhân không rõ.”

A Ly nghe vậy rất vui, chè trôi nước rượu nếp của Giang Nam Xuân rất ngon, lần trước đến y chưa ăn đủ, chắc Tô Thanh Dương biết y thích nên mới đặc biệt mời đến.

Ba bước làm hai, A Ly nhanh chóng lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở cổng, trên xe chỉ có một phu xe và một thị vệ, A Ly vốn không quen hạ nhân trong phủ, nên không nghĩ ngợi gì.

Xe ngựa đi rất nhanh, bánh xe lăn trên đường gập ghềnh, phát ra tiếng kêu cạch cạch.

A Ly ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy xe lắc lư, không giống như bình thường, liền đưa tay nắm lấy tay vịn.

Thị vệ ngồi ngay ngắn, mặt lạnh lùng, ngồi đối diện, trông có chút đáng sợ, A Ly cúi đầu nhìn mũi chân, thầm nghĩ nhanh đến nơi sẽ không phải đối mặt với người này nữa.

Xe đi rất lâu, không có dấu hiệu dừng lại, A Ly thấy lạ, kéo rèm nhìn ra ngoài, thấy xe đã ra khỏi phố xá, dòng người tấp nập không còn nữa, thay vào đó là vùng ngoại ô vắng vẻ.