Chương 9

A Ly thử đi thử lại nhiều lần, đũa như có chân, không giữ được, cuối cùng, đũa trượt xuống dưới bàn.

Y xấu hổ, bỏ đũa xuống không ăn nữa, nhìn bàn đầy đồ ăn mà thèm thuồng.

Tô Thanh Dương thấy thế thì cười: "Mạnh hiền đệ thật thú vị, đừng vội, dùng đũa như cầm bút, không phải một sớm một chiều là học được."

Nói rồi, hắn gắp một chiếc há cảo đưa đến miệng A Ly.

A Ly nhìn há cảo mỏng tang, không nghĩ nhiều mà cắn một miếng, nhai nhai, mắt mày rạng rỡ nói: "Ngon...!"

Tô Thanh Dương lại lấy một chén sứ, mở nắp ra. A Ly nhìn vào, thấy những viên tròn tròn như tuyết.

"A Ly, thử xem, đây là viên trôi nước." Tô Thanh Dương nói.

A Ly cũng không biết dùng muỗng, Tô Thanh Dương tự nhiên múc một viên cho A Ly.

A Ly ăn, rất thích, Tô Thanh Dương cười, tiếp tục đút cho y, chẳng mấy chốc viên trôi nước trong chén đã hết.

A Ly thòm thèm liếʍ môi, đôi mắt ướt nhìn Tô Thanh Dương, muốn ăn thêm.

Tô Thanh Dương bèn nói: "A Ly, trôi nước làm từ gạo nếp, không thể ăn nhiều, nếu không bụng sẽ khó chịu."

A Ly hơi thất vọng gật đầu, may mà bàn đầy món ăn ngon, y ăn no căng bụng, mãn nguyện theo Tô Thanh Dương rời tửu lâu.

Giữa trưa, đường phố đông người, người hầu Cảnh Văn lo lắng cho sự an toàn của thế tử, đề nghị ngồi xe ngựa thì hơn.

Tô Thanh Dương nhìn A Ly, y biết chỉ có thể nhìn từ xe, có chút thất vọng nhưng vẫn đồng ý.

Xe chậm rãi tiến tới, bên đường có nhiều quán ăn vặt, A Ly nhìn thèm chảy nước miếng, Tô Thanh Dương thấy vậy, cười bảo: "Lát nữa để Cảnh Văn mời vài đầu bếp đến phủ, có gì muốn ăn cứ bảo họ làm."

A Ly vốn tiếc nuối, nghe vậy liền vui vẻ gật đầu.

Phía tây thành có một quán trà, xe ngựa đi qua, người làm ở quán trà đang mời khách, cầm một ấm trà mỏ dài hai mét lớn tiếng mời: "Các vị khách đừng vội đi, quán chúng tôi có trà nước điểm tâm. Hôm nay có mời tiên sinh kể chuyện Lưu lão đầu, bảo đảm nghe đủ chuyện xưa nay!"

A Ly chống tay lên cửa xe, nửa người gần như thò ra ngoài, lần đầu thấy cảnh náo nhiệt, không tò mò cũng khó.

Tô Thanh Dương nhìn ra ngoài, rồi nhìn A Ly háo hức, nói với Cảnh Văn cưỡi ngựa bên cạnh: "Dừng xe, đi lâu vậy rồi, cũng hơi khát, đúng lúc có quán trà, không ngại ngồi một lát."

Cảnh Văn nghe vậy do dự nói: "Chủ tử, cái này..."

Tô Thanh Dương nói: "Không sao, chỉ là một quán trà bình thường, ngồi một lát rồi đi."

Cảnh Văn vâng lời, cưỡi ngựa đi báo với phu xe, phu xe dừng xe trước cửa quán trà.

A Ly nhảy xuống xe, gọi Tô Thanh Dương nhanh lên.

Ba người đứng trước quán trà, tiểu nhị tinh mắt đã thấy khách quý, vui vẻ mở đường, cười tươi: "Mời các vị vào trong!"

A Ly bước vào quán trà, Tô Thanh Dương mỉm cười theo sau, Cảnh Văn cầm áo khoác đi sau cùng.

Trong quán trà đủ loại người, có thương nhân từ khắp nơi, có người bán hàng rong, còn có phu khuân vác, ồn ào.

Quán trà kiểu này, vài đồng có thể uống một ấm trà, ngồi bao lâu cũng được. May mắn có người trả tiền còn có thể nghe kể chuyện hoặc hát, nên rất đông khách.

A Ly tìm được bàn trống, kéo Tô Thanh Dương ngồi xuống. Cảnh Văn đứng hầu bên cạnh, lạc lõng với khung cảnh xung quanh.

Tô Thanh Dương nói: "Cảnh Văn, ra ngoài chơi, không cần quá lễ nghi, ngồi xuống đi."

Cảnh Văn nhìn quanh, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang trà.