Quyển 2 - Chương 7

Chương 7: Rốt cuộc tâm tư anh dành cho tôi là gì?

Lâm Thanh Thanh hít một hơi thật sâu để tận hưởng hương thơm trong không khí, ánh mắt liên tục nhìn về phía nhà bếp với vẻ mong đợi ngày càng hiện rõ trên mặt.

Thơm quá đi, cô sắp không đợi nổi nữa rồi!

Chờ được một lúc, An Tu chậm rãi mang thức ăn ra khỏi phòng bếp, đi ra đi vào vài lần thì cuối cùng cũng đã mang đủ hết các món lên bàn, còn tận tâm phục vụ mà đặt đũa trước mặt cô rồi mới ngồi sang bên cạnh.

Lâm Thanh Thanh vừa nuốt nước miếng vừa giơ ngón tay lên đếm một, hai... tám. Ba món mặn, bốn món chay và một món canh!

Ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn An Tu, trong mắt đều đầy những ngôi sao nhỏ sùng bái: “Kim chủ vất vả rồi!"

An Tu cười như không cười, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói đầy mập mờ bên tai cô: "Không vất vả, tối qua cô mới... Thật vất vả cho cô."

Đôi tai ửng đỏ nhanh chóng lan ra cả khuôn mặt sau đó đến cả cổ cũng ửng đỏ. An Tu không cần nhìn cũng biết rằng Lâm Thanh Thanh nhất định đã xấu hổ đến mức cả người đều là màu đỏ xinh đẹp này.

Ánh mắt An Tu tối sầm lại, không khỏi nghĩ đến khung cảnh đầy kí©h thí©ɧ đêm qua... Yết hầu khẽ cử động, anh cố đè nén vật dưới thân của mình, khàn giọng nói: “Mau nếm thử một chút đi."

Lâm Thanh Thanh chỉ chờ những lời này, nhanh chóng đưa đũa gắp một miếng gà xé phay, một lần cho hết vào miệng khiến cho cô vừa thoải mái vừa đau khổ, thoải mái vì quá ngon nhưng đau khổ vì quá nóng. Cô phồng má hà hơi giải nhiệt còn không quên dừng lại một lát để khen ngợi An Tu: "Quá, quá ngon... Kim chủ thật lợi hại... quá tuyệt vời..."

An Tu nhìn dáng vẻ của cô như thế chỉ có thể dở khóc dở cười, nghe cô khen mình như vậy lại không nhịn được mà trêu đùa: "Lời này không phải tối qua cô mới nói sao, cần gì phải lặp lại lần nữa."

Lâm Thanh Thanh liếc anh một cái rồi cũng không có nói chuyện với tên tϊиɧ ŧяùиɠ lên não nào đó nữa, tập trung ăn cơm của mình.

So với Lâm Thanh Thanh ăn như hổ đói thì An Tu từ tốn hơn rất nhiều, còn tự giác ngồi một bên gắp thức ăn, gỡ xương, múc canh và lấy cơm. Không khác gì đang chăm một đứa trẻ ăn cơm.

Rất lâu rồi Lâm Thanh Thanh không được ăn những món ngon như vậy, sau đó kết quả là… ăn quá no!

An Tu nhìn cô đầy ghét bỏ: "Suốt mấy trăm năm rồi cô không được ăn à?”

Lâm Thanh Thanh rung rung nước mắt nhìn anh: “Đều tại anh nấu quá ngon thôi.”

An Tu vẫn còn ghét bỏ cô nhưng một tay lại đặt trên chiếc bụng căng tròn của cô rồi xoa: "Tay nghề của tôi tốt cũng là sai sao?"

Lâm Thanh Thanh vội vàng lắc đầu, sợ mình lắc chậm một cái thì sau này chẳng còn được hưởng lợi nữa: "Không, không… Đều là do tôi không tốt, sao kim chủ lại có lỗi chứ!”

Lúc này An Tu mới hài lòng hừ nhẹ một tiếng, ra sức phục vụ hơn.

Ăn no xong còn có người quan tâm hầu hạ, cả người Lâm Thanh Thanh thoải mái đến nhẹ nhàng như đang trên mây. Cô vô tri vô giác mà lăn vào l*иg ngực của An Tu, ngửi mùi thuốc lá trên người anh rồi mơ màng như muốn ngủ.

Mơ mơ màng màng một lúc thì bên tai chầm chậm vang lên một âm thanh: "Sao cô cứ gọi tôi là kim chủ thế?”

Lâm Thanh Thanh không hề suy nghĩ đã nói: "Vì anh nuôi tôi nên anh chính là kim chủ!”

An Tu nhướng mày, cười nhẹ rồi nói: "Thì ra là vậy, mà thật ra cũng không tệ... Vậy nếu như tôi đồng ý nuôi cô cả đời thì sao? Chẳng lẽ cô cũng đồng ý cả đời không rời khỏi tôi?"

Tất nhiên là Lâm Thanh Thanh đồng ý, cả người nằm sấp gật đầu một cái, dùng giọng mềm mại nói: "Tôi đồng ý chứ, có người cho ăn chùa uống chùa thì ai mà không muốn, lại không cần phải ra khỏi cửa… Nhưng mà, nhưng mà ngộ nhỡ tôi quay trở lại cơ thể ban đầu, anh không thích tôi nữa thì phải làm sao…”

Câu cuối cùng của Lâm Thanh Thanh nói quá nhỏ, như thể đang lẩm bẩm gì đó nên An Tu chỉ mơ hồ nghe thấy cái gì trở lại, ban đầu, không thích…

Trong lòng anh lập tức thay đổi, hình như nhớ ra gì đó mà sắc mặt lại trở nên có phần khó coi. Lúc cúi đầu định hỏi rõ thêm nhưng đáng tiếc, anh phát hiện ra Lâm Thanh Thanh đã ngủ mà ngay cả tiếng ngáy cũng vang lên.

An Tu cười một tiếng, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái: "Được, tôi sẽ cố làm để nuôi cô cả đời... Với chỉ số thông minh này của cô, ngộ nhỡ bởi vì quá đần mà không sống nổi thì phải làm sao?"

Giấc ngủ này của Lâm Thanh Thanh kéo dài một mạch từ giữa trưa đến tận nửa đêm mới tỉnh dậy. Cô rất muốn cứ ngủ như thế đến ngày hôm sau nhưng lại đói bụng, nên cuối cùng cô quyết định tự tìm ít đồ ăn rồi tính sau.

Khi đang mơ màng lần mò xung quanh để rời giường thì một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo Lâm Thanh Thanh, người đàn ông vì ngủ chưa đủ mà giọng nói trở nên khàn khàn: "Sao vậy? Chẳng còn sớm nữa, sao lại không ngủ?"

Lâm Thanh Thanh hít mũi một cái, chẳng hiểu tại sao lại có chút ấm ức, cô nói: "Tôi nhớ ra..."

Mắt của An Tu vẫn đang nhắm, anh nhíu mày một cái: "Sao nào?"

Lâm Thanh Thanh lại khịt mũi một cái: "Tôi đói..."

An Tu ngừng một lát rồi ngồi dậy với sắc mặt khó coi: "Đáng đời, ai bảo lúc tối cô sống chết cũng không chịu thức dậy ăn cơm."

Lâm Thanh Thanh lập tức càng thêm ấm ức: "Tôi đói thật mà..."

An Tu vừa nhanh chóng mặc quần áo vào, vừa sửa sang lại quần áo của mình rồi mới mở miệng nói: "Thức ăn buổi tối vẫn chưa động vào, tôi đi hâm nóng lại cho cô nhé?"

Lúc này Lâm Thanh Thanh mới chịu cười, hai mắt khẽ cong lên rồi vừa cười vừa nói: "Cảm ơn kim chủ."

An Tu cười nhạo một tiếng rồi nói: "Cô nói cũng dễ nghe nhỉ, trừ cái này ra thì cô còn ưu điểm gì?"

Sống chung lâu ngày nên Lâm Thanh Thanh cũng hiểu An Tu hơn. Đừng nghĩ An Tu trông rất kinh khủng khi cô vừa đến đây, đó chỉ vì chủ nhân của thân thể này chọc giận anh. Một khi quen thuộc thì An Tu sẽ xem cô như người nhà của mình, đối xử hết lòng hết sức.

Ừ, nhưng mà nếu không phải là dạng khẩu xà tâm phật thì tốt hơn.

An Tu lấy ra một cái áo khoác từ trong tủ quần áo rồi trùm lấy Lâm Thanh Thanh, ôm cô lên rồi đi xuống dưới lầu. Đi đến bàn ăn mới buông cô xuống, vuốt vuốt mái tóc rối của cô: "Chờ một chút, nhanh thôi."

Lâm Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Không để Lâm Thanh Thanh phải chờ lâu, thức ăn nhanh chóng được mang lên, nhưng cô chỉ vừa ăn được một miếng đã mở miệng nhỏ lên hỏi: "Sao không phải là do kim chủ làm?"

An Tu cũng tự lấy một bộ bát đũa rồi cùng ăn với cô, vừa nghe thấy cô hỏi thì hừ lạnh: "Cô cảm thấy không có lợi gì thì tôi vẫn sẽ vô duyên vô cớ xuống bếp à?" Anh nhìn Lâm Thanh Thanh, cười như không cười mà nói: "Vốn dĩ là nếu buổi chiều cô thức dậy thì chúng ta… Đáng tiếc là làm cách nào cô cũng không tỉnh nên tôi cũng không xuống bếp.”

Lâm Thanh Thanh nhíu mũi, liếc một cái: "Chúa gian thương!"

Sau khi cười đùa một phen thì hai người mới yên tĩnh ăn cơm. Sau khi cơm nước xong thì bệnh sạch sẽ tái phát nên An Tu chỉ có thể đi xử lý những chén đũa vã đĩa thức ăn với bát canh kia. Vì An Tu không cho phép người giúp việc ngủ lại qua đêm nên tất cả những thứ này anh phải tự làm.

Dĩ nhiên An Tu cũng có thể để Lâm Thanh Thanh làm, nhưng nhìn dáng vẻ lười biếng, cuộn người nằm trên ghế sô pha không khác gì chú mèo nhỏ của cô... Thôi vậy, anh tự làm thì tốt hơn.

Lúc đang rửa chén, bên eo bỗng xuất hiện một đôi tay nhỏ bé, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy trên cánh tay có một cái đầu nhỏ và ánh mắt còn lấp lánh hơn những ngôi sao của cô.

An Tu không khỏi bật cười, giọng nói không ý thức được mà mang theo sự cưng chiều: "Sao lại như cún nhỏ làm nũng đòi ăn vậy, có muốn tôi cho cô một bộ tai và đuôi cún giả không?"

Lâm Thanh Thanh nghe anh nói như thế lập tức xù lông, cắn vào cánh tay anh một cái nhưng mà còn chưa khiến An Tu đau thì thiếu chút nữa đã gãy răng rồi, trong nháy mắt nước mắt đã ứa ra.

Không ngờ An Tu chẳng những không an ủi mà trái lại còn cười lên ha hả. Anh càng cười thì Lâm Thanh Thanh càng tức giận, nhào vào người anh. May mà người đàn ông nhanh tay lẹ mắt nên dùng một tay chống lên bệ bồn rửa, một tay đỡ lấy cô, hai người mới không bị ngã nhào xuống đất.

Anh nhíu mày, đang định nổi giận nhưng không ngờ rằng Lâm Thanh Thanh biết trước sắp có nguy hiểm đã cọ xát vào ngực anh lấy lòng, sau đó nhỏ giọng kêu một tiếng: “Gâu…”

Lửa giận của An Tu trong chốc lát đã biến mất, véo mặt cô một cái: "Cún ngoan, kêu thêm một tiếng nữa!"

Lâm Thanh Thanh lại cắn ngón tay anh một cái, học theo dáng vẻ tức giận của cún mà nhe răng.

Đùa giỡn một lúc lâu thì hai người mới dừng lại. An Tu vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái: “Ra ngoài trước đi, tôi vẫn chưa rửa bát xong đâu.”

Lâm Thanh Thanh lắc đầu một cái, ôm eo anh không muốn đi.

An Tu nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì biết chắc chắn là cô có chuyện gì nhưng anh không lập tức nói ra mà chỉ xoay người, rửa sạch đống chén kia, mặc cho Lâm Thanh Thanh quấn lấy mình.

Rửa xong, An Tu ôm Lâm Thanh Thanh đi lên lầu, vừa đi lên vừa hỏi: "Có phải có chuyện gì muốn nói không?"

Lâm Thanh Thanh gật đầu một cái rồi lại lắc đầu.

An Tu nhéo mặt cô: "Cô bị tôi nhìn thấy hết rồi còn giấu giếm gì nữa?”

Lâm Thanh Thanh vẫn cố chấp, cố gắng giả vờ kiêu ngạo để che giấu vẻ ngượng ngùng của mình, hừ lạnh: "Không nói cho anh biết!”

An Tu cười cười mà không nói tiếp, biết Lâm Thanh Thanh không thể giấu được nên chỉ cần chờ một chút thì cô sẽ tự mình nói ra hết, vì vậy anh không cần nóng lòng.

Lên lầu rồi vào phòng, chỉ đơn giản là rửa mặt rồi chải đầu một phen sau đó cởϊ qυầи áo và lên giường... Toàn bộ quá trình An Tu chỉ nói những câu cần thiết, thật sự cố gắng chịu đựng mà không hỏi cô một câu nào, kìm nén đến mức cả người Lâm Thanh Thanh cũng thấy không ổn. Trong lúc anh nói ngủ ngon thì cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa.

Cô nhào vào người An Tu, nũng nịu nói: "An Tu.. anh, anh đối với tôi..."

Đợi cả nửa ngày, Lâm Thanh Thanh cũng không có nói tiếp. An Tu nhướng mày hỏi: "Đối với cô thế nào?"

Mặt Lâm Thanh Thanh hơi ửng đỏ, cô rất muốn hỏi anh rằng có phải anh có… tình cảm với cô hay không, nhưng vì là một cô gái nên ở phương diện này rất dễ xấu hổ nên không thể nói thành lời, hơn nữa… Ngộ nhỡ An Tu không có ý đó thì không phải là cô đang tự tưởng bở hay sao?

An Tu lại lần nữa tra hỏi: "Sao chỉ nói một nửa rồi thôi?"

Lâm Thanh Thanh lắp ba lắp bắp, vụng về nói: "Có phải anh... Có phải anh đối với tôi... Rốt cuộc tình cảm mà anh dành cho tôi là gì?”

Lần này An Tu đã nghe hiểu nên vội hỏi cô: "Có phải cô muốn hỏi là tôi có thích cô hay không?"

Lâm Thanh Thanh hoàn toàn không dám nhìn anh, đỏ mặt rồi giật đầu loạn xạ.

Nhưng không ngờ đến đây lại không nói tiếp, suốt một lúc lâu thì cả hai người vẫn luôn trầm mặc.

Dường như Lâm Thanh Thanh hiểu ra điều gì đó, ngượng ngùng nhảy khỏi người anh rồi nghiêng người sang một bên ra vẻ buồn ngủ. Nhưng trong lúc cô xoay người thì có một giọt lệ khẽ rơi nơi khóe mắt.

Im lặng một hồi lâu, sau lưng cảm nhận được một bờ ngực cường tráng dán chặt vào, cô chỉ nghe người đàn ông thở dài một tiếng: "Tôi không biết có yêu cô hay không nhưng chắc chắn là thích cô..."