Chương 25: Chương 25

Đêm hôm đó là đêm đẫm nước mắt đối với nó, Mạnh đã vỗ về nó cho đến khi nó thϊếp đi mệt mỏi, anh nó vào đặt nhẹ nó lên giường, đôi mắt sâu thẳm kia khẽ nhìn nó thật lâu, anh đặt lên trán nó một nụ hôn, nó hơi cựa mình rồi gọi sảng tên Nam, nước mắt lại túa ra nơi khoé mắt nó, anh lau đi rồi lặng lẽ trở về phòng.

Trong giấc mơ của nó, nó cùng Nam chơi xích đu rất vui, cả nó và Nam đều mỉm cười vô cùng hạnh phúc, nó chợt mong rằng kiếp sau nó sẽ được gặp lại Nam và cùng Nam hạnh phúc bên nhau cho đến cuối đời, nước mắt nó ứa ra không hẳn là giọt nước mắt đau thương mà còn là giọt nước mắt của sự biết ơn, nó biết ơn vì đã được gặp Nam…

Đêm qua và ngày đến, nó khẽ chớp hàng mi nặng chĩu, điều kì lạ là mắt nó không bị sưng dù tối qua nó đã khóc rất nhiều, cả đêm qua nó đã mơ về Nam, không phải là những cơn ác mộng mà lại là những giấc mơ toàn màu trắng của sự tinh khiết và niềm vui khi nó và Nam còn nhỏ… vẫn những trò nghịch ngợm của Nam, vẫn những lần khóc oà ăn vạ của nó.. thật bình yên…

Nhẹ bước xuống giường, toàn thân nó nhẹ hẫng, cả ngày trời nó không bỏ bụng thứ gì, làm xong VSCN, nó mặc vào bộ đồng phục, dành ít phút để tết một bím tóc xinh xinh rồi nhẹ nhành bước xuống lầu, nó không còn là nhỏ ồn ào của thường ngày mà trở nên diệu dàng hơn hẳn, như một con người khác, nó ngồi vào bàn ăn trong con mắt kinh ngạc của anh nó và ba mẹ.

– con thấy sao trong người rồi? có đỡ mệt tí nào chưa? sao không nghỉ thêm vài ngày cho lại sức rồi hẵng đi học?- mẹ nó lo lắng sờ nắn khuôn mặt có phần gầy đi của nó.

– đúng đó con! nghỉ đi! để ba đi xin phép cho!- ba nó chêm vào.

– con không sao mà! – nó nở nụ cười tươi rói gỡ tay mẹ nó ra khỏi mặt.

– ơ.. – mẹ nó đứng hình, nó vừa cười đấy! mẹ nó không nhận ra nụ cười của nó không hề có hồn…

– con đừng như vậy mà.. có chuyện gì thì cứ chút ra hết đi cho nhẹ lòng.. – ba nó lo lắng.

– không đâu! con đã quyết định là sẽ thật mạnh mẽ để Nam có thể yên nghĩ.. – nó cương quyết.

– à… ờ.. đúng rồi! phải mạnh mẽ chứ! đúng! con gái ba là mạnh mẽ nhất! – ba nó mất vài giây mới kịp phản ứng.

Anh nó hoàn toàn im lặng suốt bữa sáng, anh biết! biết đằng sau lớp mặt nạ “tôi vẫn ổn” đó của nó là trái tim không hề ổn chút nào.

Nó đứng trước cổng chờ anh nó ra, hình ảnh Nam đứng ngắm cây hoa sứ lại hiện ra trước mắt nó sinh động như thật, nó hít sâu nở nụ cười nhẹ rồi leo lên xe anh nó.

Bước qua đám nữ sinh láo nháo ồn ào quanh hành lang, nó lặng lẽ đếm từng bước chân, mọi thứ xung quanh như biến mất khỏi tầm nhìn của nó, cả những âm thanh náo nhiệt của lũ học sinh kia cũng ù đi bên tai, bước vào lớp, nó lặng nhìn chỗ của Nam một lát rồi chậm rãi tiến lại chỗ của Nam mà ngồi xuống, nó dựa nhẹ lưng vào tường như dáng Nam hay ngồi, trong hộc bàn của Nam vẫn còn nguyên cái tai nghe màu trắng mà Nam hay dùng để nghe nhạc, nó nhẹ lấy ra cắm vào máy mình rồi bật một bản ballad, thật kì lạ.. cái tai nghe đã hỏng, hay nói chính xác là đã bị cố tình làm cho hỏng khi nó nhận ra bên trong tai nghe hoàn toàn rỗng, vậy ra những lúc Nam nhắm hờ mắt dựa lưng vào tường nghe nhạc đều là giả, nhưng có một điều phải công nhận là cái tai nghe này cách âm với bên ngoài rất tốt, nó thậm trí không thể nghe được tiếng nói chuyện trí troé của lũ con gái bàn trên như mọi khi, vậy ra là Nam luôn muốn tách khỏi những âm thanh ồn ào này, nó thở dài rồi nhắm nhẹ mắt suy tư, Nam hẳn đã cô đơn lắm…

– ê ê! mày! – My chạy vào lớp la oang oang gọi nó.

-.. – nó vẫn không hay biết mà nhắm mắt.

– ê!!!- My lay vai nó.

– .. – nó không nói gì, chỉ mở mắt ra nhìn My, trên tai vẫn đeo nguyên cái tai nghe.

– hôm qua anh Tuấn Anh qua lớp hỏi mày đó! lúc đó tao không nhớ là hôm chủ nhật mày đi sinh nhật Nam nên tao nói không biết, thôi kệ! dậy cũng hên! nếu tao mà nhớ ra thì thế nào tao cũng sẽ lỡ mồm cho coi! – My liến thoắng.

-.. – nó chỉ cười, nãy giờ nó chỉ thấy miệng My mấp máy liên tục chứ không hề nghe thấy My đang nói gì, bây giờ thì nó hiểu ra cảm giác của Nam là thế nào rồi, nó lại cười nhẹ rồi gỡ tai nghe ra đặt nhẹ vào học bàn rồi lên chỗ của mình ngồi xuống, My thấy nó cười thì cứ tưởng mọi chuyện đã êm xuôi nên không nói gì thêm,chỉ được một lát thì My lại tiếp tục liến thoắng kể cho nó nghe chuyện cái hôm noel đi chơi với Thái, nó cũng chỉ cười theo phụ hoạ chứ không hề nói gì, nó chợt thấy nhớ hắn.

Mọi chuyện sẽ tiếp tục bay đúng theo quỹ đạo của nó nếu hắn không xuất hiện.

Hắn chẳng nói chẳng rằng bước vào lớp nó mà kéo đi đột ngột, nó bất ngờ đến độ không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh hoàn hảo mà từ sáng đến giờ nó chưng ra, hắn kéo nó đến một bănh ghế đá gần một cây phượng vĩ cao lớn, bọn con gái hiếu kì cũng kéo nhau chạy ùn ùn theo sau.

– nguyên ngày chủ nhật và cả hôm qua em đã làm gì và ở đâu? – hắn hơi mất bình tĩnh siết chặt tay nó.

– … – nó mở to đôi mắt nhìn hắn, hơi nhíu mày vì bị đau tay bị hắn siết chặt.

– sao? không giải thích được chứ gì? em đã đi cùng thằng Nam chết tiệt kia chứ gì?- mắt hắn đỏ ngầu, hắn đay nghiến trong giận dữ.

– đừng có gọi Nam là thằng này thằng nọ! – nó mất bình tĩnh hất tay hắn ra hét lên, đôi mắt hơi đỏ lên.

– ….đã đến mức này rồi sao? vậy ra anh chỉ là trò đùa đối với em thôi sao?.. – hắn nhếch môi nở nụ cười cay đắng.

Nó quay mặt đi kiềm chế giọt nước mắt đang ầng ậng nơi khoé mắt.

– … được thôi.. coi như chấm hết!! Sau này cô với tôi coi như hai người xa lạ!-hắn nhếch môi cay độc rồi quay lưng đi, hắn bỏ đi một cách vô cùng dứt khoát trong sự chứng kiến của lũ con gái nhưng đâu ai thấy tim hắn đang nhói lên từng đợt khi bước đi xa dần bỏ lại nó sau lưng, hắn nuốt đau thương, phải! chỉ cần nó chạy theo hắn và ôm hắn lại thôi thì nhất định hắn sẽ tha thứ hết cho nó mà ôm nó vào lòng.

Nó đứng đó thất thần, nước mắt lại không rơi ra mà chảy ngược vào tim, bóng hắn đi khuất, nó ngồi khuỵ xuống đờ đẫn, giống hệt trong giấc mơ đêm đó của nó, nó cũng thấy hắn bỏ nó đi như vậy, xung quanh nó là lời xì xầm bàn tám của lũ con gái.

“Cho đáng đời! dám tơ tưởng đến anh Tuấn Anh hả mày! mơ đi con!”-girl 1

“Thấy tội! mà thôi cũng kệ ha ha ha ha ha..”-girl 2

” đẹp gái vậy mà bị bỏ! hãy về với đội của anh!”- boy 1

“Xớ! nhỏ đó nghe đồn bắt cá hai tay đó bà! vừa cặp với Nam hot boy 10a1 vừa tán tỉnh anh Tuấn Anh nữa chứ!” – “boy” 2

Nó ngồi đó, run rẩy, nó cảm thấy như cả bâu trời vừa sụp đổ, mắt nó cay rát, tai ù đi.

– tránh ra! cút! cút hết! – My giận dữ xé tan đám đông lao tới cùng Thái và anh nó, My không nghĩ mọi chuyện lại có thể nghiêm trọng như vậy, nhỏ nghĩ mọi chuyện đã êm rồi chứ.

Anh nó bế xốc nó lên, nhìn xung quanh với ánh mắt giận dữ và khinh bỉ, tất thảy bọn họ đều cúi gằm mặt xuống.

– anh hai… – nó nép mặt vào ngực anh nó.

– sao vậy?- Anh nó nhẹ nhàng.

– đây chỉ là giấc mơ thôi đúng không? – nó nhìn vô định.

– ừ.. chỉ là giấc mơ thôi.. rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.. – anh nó nhìn xa xăm cay đắng.

Bước vào phòng y tế, anh nò đặt nhẹ nó xuống giường, nó lập tức quay mặt vào tường, ánh mắt như muốn chốn tránh khỏi cuộc sống tàn khốc này.

Anh nó thở dài não nề tiến lại chỗ cô y tế yêu cầu lấy cho nó một viên thuốc an thần, anh nó khá thân với cô vì cô cũng có quen biết với ba nó, anh đỡ nó dậy uống thuốc, nhìn nó dần thϊếp đi nhẹ nhõm thì anh mới yên tâm nhờ cô y tê trông hộ, My lưu luyến không muốn đi nhưng vì cũng sắp phải thi học kì I nên đành phải về lớp.

Nó nằm đó, chìm vào giấc ngủ êm ái, nó lại mơ thấy Nam, lần này Nam không còn im lặng mà chơi đùa với nó như mọi khi nữa, Nam cũng không còn hiện ra với hình dạng của Nam lúc bé nữa mà là một Nam trưởng thành của hiện tại, trong giấc mơ, nó ngồi khóc một mình trên xích đu, Nam dần tiến lại gần, mỉm cười thật ấm áp với nó rồi lau đi hai hàng nước mắt của nó.

-[em đừng như vậy nữa.. đừng đau buồn! Cũng đừng cố tỏ ra “tôi ổn”! hãy là Linh hay cười của trước kia.. em đừng sống khác đi chỉ vì anh.. hãy sống cho chính bản thân mình.. em cũng biết rằng mẹ anh mất khi anh mới vào lớp một chứ? đó cũng là lí do anh đi học trễ hơn người khác một năm, nhưng cũng nhờ vậy mà anh mới gặp được em.. mẹ anh bảo rằng anh được sinh ra là để gặp em và bảo vệ cho em, kiếp trước anh nợ em nhiều lắm nên kiếp này anh phải trả cho hết! giờ anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.. *mỉm cười* à còn nữa! kiếp sau em sẽ là cô gái của anh đấy!những thiên thần ở đây nói với anh như vậy! Cho nên từ giờ đến kiếp sau em nhất định phải sống thật tốt! phải cười thật nhiều để còn gặp lại anh, biết chưa!] – Nam xoa đầu nó, nó nở nụ cười rạng rỡ như hoa, nó cùng Nam vui đùa trên chiếc xích đu được kết bằng những chiếc lông vũ màu đen từ cánh của một thiên thần…

Nó vẫn ngủ say, môi mỉm cười nhẹ nhõm, một nụ cười thật sự….

****

– aishh….. – một tên con trai ngễnh ngãng bước vào phòng y tế nằm phịch lên một cái giường, cô y tế đã hết phiên trực nên đi ăn trưa, trong phòng chỉ còn hai người.

1 tiếng trôi qua, thuốc an thần gần hết tác dụng, nó ôm đầu nhức như búa bổ day day hai bên thái dương rồi trở mình, mắt chớp chớp dần mở ra.

– á á á á á á á.. – nó là thất thanh, kế bên nó là một tên con trai cũng đang nằm quay mặt qua phía nó, chỉ còn một chút nữa là mặt nó và mặt tên nó đυ.ng vào nhau, chiếc giường nó nằm khá to nên hai người nằm vẫn dư sức.

– … ưmm… ồn ào quá điiii-tên đó ngái ngủ nhăn nhó, nó ngồi bật dậy lật đật bỏ chạy ra khỏi phòng y tế, tên con trai ngồi dậy khẽ mở mắt, đôi mắt màu xám tro mê hồn người…

– thú vị thật… – tên con trai có đôi mắt xám tro cười nửa miệng.