Chương 1.2: Đi thử vai (2)

Trong văn phòng đặt ba cái bàn, người bên trái ấn mọi thao tác trên phím điện tử một cách quen thuộc, sau đó nhấc cằm lên, “Nằm vào đi.”

Giữa phòng có một cái khoang nằm màu trắng bạc trông như quan tài, Y Nịnh đi đến chậm rì rì, cắn nhẹ môi dưới, cô nằm xuống với vẻ khẩn trương.

Các mặt pha lê khép kín, tất cả mọi thứ bên ngoài dần dần ngăn cách với cô.

Phía trên khoang thực tế ảo, một cái màn hình ảo to lớn hiện ra ở giữa hiện chữ: Đang download.

Sấn lúc đang chờ đợi, đạo diễn và biên kịch nói chuyện phiếm hai câu, “Ngoại hình bé gái này rất tốt, cho dù tính cách không có gì đặc sắc để hấp dẫn người xem, giữ lại làm bình hoa cũng được.”

Biên kịch cười nói: “Bề ngoài của cô ấy cũng là một đề tài.”

Một lát sau, vì đặc chế cho việc thử vai nên siêu mộng chỉ dùng một đoạn ngắn cốt truyện để phát sóng trực tiếp.

——

Nói là thử vai nhưng kỳ thật cũng chẳng liên quan gì đến kỹ thuật diễn của diễn viên.

Bởi vì loại siêu mộng này là đóng lại ký ức, hình thức thể nghiệm đắm chìm mình vào, so với làm phim truyền thống thì cách mà siêu mộng làm phim truyền hình là quá khác biệt, cho nên trong giới còn gói nó là “Thật siêu mộng”.

Thật siêu mộng rào cản vào nghề thấp nhưng lại có yêu cầu cực kì hà khắc đối với tính cách của diễn viên.

Vào lúc ký ức bị phong bế và tiến vào trong cốt truyện, ưu khuyết điểm trên người diễn viên đều sẽ bị phóng đại lên, nếu muốn nổi bật thì cần thiết phải có gì đó đặc biệt.

Siêu mộng lần này lấy thời đại tinh tế trước mắt làm bối cảnh, câu chuyện phát sinh ở trên một tinh cầu hoang xa xôi.

Y Nịnh là thôn hoa làng chài, trong nhà có hai chị em, cô lại độc chiếm sủng ái của cha mẹ bởi vậy tính tình trở nên nuông chiều cực kì.

Khoảng thời gian trước, tháp trắng bên ngoài thôn của bọn họ có một người mù tướng mạo anh tuấn, tính cách cô độc vào trong ở.

Ban đầu tháp trắng là tháp dự trữ năng lượng, đã bị hoang phế từ mười mấy năm trước; nhưng hôm nay nó lại được người ta dọn dẹp sạch sẽ cực kì, bề ngoài sáng ngời lại như lúc trước, nhìn như một tòa tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ đứng sừng sững ở giữa vùng hoang vu.

Nhóm người phụ trách việc quét rửa rời khỏi xong, bên cạnh người mù chỉ còn lại một người hầu già.

Trong thôn có rất nhiều thiếu nữ bị bề ngoài mê người và khí chất cao quý của anh hấp dẫn, trộm đến lấy lòng anh nhưng đều bị lơ đi lạnh nhạt vô cùng.

Dần dần tháp trắng lại một lần nữa bị mọi người quên đi, nó cô độc đứng sừng sững ở nơi đó, phảng phất trở thành vật cổ.

Chỉ có Y Nịnh biết, sau khi mọi người không thèm để ý đến tháp trắng nữa, em gái Y Trì vẫn trộm lại gần người mù kia như cũ, không ngừng kiên trì mỗi ngày hỗ trợ chiếu cố anh ta, còn để dành tiền mua không ít lễ vật cho anh.

Cô vốn dĩ không để chuyện này ở trong lòng.

Thẳng đến có một ngày cô âm thầm biết được một tin tức: Thứ người mù đó cưỡi chính là hàng hạm thượng đẳng nhất, anh ta là đại nhân vật tới từ tinh cầu Thủ đô! Hơn nữa anh ta chỉ tới nơi này để dưỡng vết thương, một tháng nữa thôi đôi mắt sẽ khôi phục thị lực.

Một tháng?

Tính thời gian thì cũng sắp đến rồi.

Cô không còn cơ hội đến trước mặt anh ta để lấy lòng nữa, nhưng cô lại có một em gái thiện lương kiên trì đối xử tốt với anh ta.

Y Nịnh nhịn xuống sự ghét bỏ, mặc vào chiếc váy bồng rách nát mà em gái thường mặc, mang kẹp tóc của em gái lên, canh lúc ban đêm tiến vào tháp trắng.

Giờ phút này, người mù đang ở ngay đằng sau cánh cửa.

Cô xách lên làn váy, đứng ở chỗ rẽ giữa thang lầu và hành lang dài.

Gió biển thổi đến đập vào mặt, Y Nịnh ấn thái dương, không biết vì sao đầu óc đột nhiên thấy hơi choáng váng.

Thích ứng xong, trong đầu cô đột nhiên toát ra một suy nghĩ:

【Vào cửa chăm sóc anh ta thay em gái, sau khi anh ta tháo bịt mắt thì thừa nhận mình chính là thiếu nữ vẫn luôn chiếu cố anh.】

Đây là nhắc nhở do tổ đạo diễn an bài.

Đến nỗi Y Nịnh có thể đi theo cốt truyện hay không, kế tiếp sẽ biểu hiện như thế nào, thì phải dựa vào chính cô.

Tổ đạo diễn nhìn một màn này, thiết trí thành mọi việc phát triển tùy với tâm.

Đối mặt với cơ hội thay thế nghĩa tình và đạt được vinh hoa phú quý ngay trước mắt, rất ít người có thể cầm giữ được mình.

Điểm xuất sắc của phần lớn diễn viên là ở chỗ khi bọn họ đối mặt với sự hoài nghi của người mù sẽ ứng đối như thế nào, giả vờ ủy khuất hay giả làm trà xanh, đoạn diễn này rất thu hút lượt xem.

“A Trì, cô đã đến rồi à?” Trong cửa truyền đến một tiếng gọi trầm tĩnh nhưng rất thu hút.

Làn váy xám xịt khẽ đong đưa, dưới ánh trăng thiếu nữ nâng lên đôi mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn về phía trước.

Quả nhiên là đi vào. Tổ đạo diễn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

“Cạch ——” tiếng mở cửa.

Bước chân nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, nghe có vẻ cực kì rõ ràng ở trong căn phòng an tĩnh.

Căn phòng tối tăm, bên dưới cửa sổ nhỏ ở trên cao là thanh niên ngồi đơn độc ở mép giường, đôi tay hơi nắm chặt, nhìn về phía cô, “A Trì, là cô à?”

Y Nịnh đứng yên ở trước mặt anh, nói lễ phép lại nghiêm túc: “Chào anh, tôi là Y Nịnh, chị gái của A Trì.”

“Tôi tới dạy anh cách người mù mát xa.”

“……” Yên lặng trôi qua, thanh niên lặp lại chậm rãi, “Người mù mát xa?”